Lâm Y nhắm mắt, lời khuyên cũng thật không sáng suốt chút nào, khi mở mắt ra gặp thấy Trương Lương tức giận, đẩy thím Dương lảo đảo, hét lên. “Một kẻ hầu mà dám ăn nói lung tung”.
Chung quanh có người chê cười nhà họ Trương nghèo túng, càng làm ôngta để ý, máu nóng dồn lên đầu, nhất thời xúc động phẫn nộ, chỉ thêm banha đầu nữa, nói. “Bốn nha đầu, đàn ông nhà họ Trương, mỗi người một nha đầu, vừa vặn”.
Thím Dương cả kinh, khuyên nữa lại bị đẩy ngã nhào ra đất, bà lớntuổi tay chân già cả, không dám tiến lên nữa, đành phải trơ mắt nhìnTrương Lương mang theo bốn nha đầu và người môi giới đi hướng nhà họTrương. Lâm Y chen vào đám người, đỡ thím Dương ra, ân cần hỏi. “Bị thương ở đâu, cần đi lang trung xem sao?”.
Thím Dương lắc đầu nói. “Không sao, nào yếu ớt như vậy, Nhị lão gia về nhà, Nhị phu nhân nhất định phát giận, chúng ta nhanh về nhìn xem”.
Lâm Y nâng bà đi, bước chậm chậm, nói. “Chúng ta không cần đi xui xẻo, đợi Nhị phu nhân phát giận xong rồi hẵng đi vào”.
Thím Dương xoa xoa khuỷu tay vẫn còn ê ẩm, gật đầu nghe nàng, haingười đi chậm đến cửa nhà họ Trương, chỉ ở ngoài cửa viện trốn tránhkhông vào.
Trương Lương đã mang người đến trước mặt Phương thị, Phương thị đứng ở cửa nhà chính nghe ông ta nói nguyên do, cũng chưa làm ầm ĩ, nhưngcương quyết không chịu trả tiền, người môi giới thấy thế, đành phải đếnsau lưng Trương Lương, kéo bốn nha đầu đi, nói. “Đã không trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-o-bac-tong/3076692/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.