Edit: Tiểu Âm
“Cứ như vậy, nhà muội dựa vào việc bán hương liệu mới giàu lên, sau có cơ hội, Mạc lão bản bán Vạn Phúc Lâu và rời khỏi trấn Thanh Hà, nhà muội nhân đó mà mở tửu lâu, cuộc sống mới có thể tốt như bây giờ.” Triệu Tương Nghi kể những chuyện mà nhà mình đã trải qua trong mấy năm nay cho Tề Uyển Dao nghe, thấy tâm tình của Tề Uyển Dao cũng đã tốt hơn, mới cẩn thận hỏi: “Vậy còn tỷ?”
Lúc này đã hết một ngày, Tề Uyển Dao ở Như Ý phường dưỡng thương đã hai ngày, thương thế ngày một tốt hơn, người cũng có tinh thần.
Nhắc đến bản thân, Tề Uyển Dao khó khăn lắm mới hồi phục một chút tinh thần nhưng nghe hỏi vậy, hai mắt như mất hồn.
Đoạn thời gian này, Tề Uyển Dao luôn trằn trọc, suy nghĩ xem nên nói những chuyện u ám không chịu nổi trong quá khứ cho Triệu Tương Nghi như thế nào mới tốt.
Thế nhưng Nhâm thị nói rất đúng, nhân sinh không thể trốn tránh, trừ phi chính nàng thật sự rất ích kỉ, làm cho những người quan tâm đến mình phải vì mình mà thương tâm, còn nếu không muốn như vậy thì phải dùng năng lực của chính mình mà tiến về phía trước, đương đầu mọi chuyện.
Mặc dù sẽ rất đau, rất gian nan nhưng chính mình pah3i dũng cảm đối mặt hết thảy.
“Không nói cũng được, chờ tỷ muốn nói thì nói cho muội biết nha.” Triệu Tương Nghi mỉm cười, “Chỉ cần tỷ nghĩ thông, bình an thì cứ ở nhà muội, chúng ta sẽ ở chung một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nong-thon-nhan-roi/2185731/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.