Trần Thị bị ông Hàn quát một tiếng lập tức ngồi trên ghế đẩu kêu trời khóc đất: "Thân già ta cả đời khốn khổ, gả vào nhà họ Hàn mấy chục năm, sinh con đẻ cái chưa một ngày được hưởng phúc. Về già còn vì con dâu mà bị mắng cho một trận! Ông Trời ơi sao không đánh chết ta đi, đừng để ta sống khổ sống sở như thế này nữa".
Trần Thị khóc lóc nước mũi tung toé khắp nơi, Ngô Thị cùng Phùng Thị cảm thấy thật buồn nôn.
Ông Hàn nhìn thấy bộ dạng bà ta như vậy cũng không nhẫn tâm khiển trách thêm, dù sao cũng đã chung sống gần như cả đời, tính tình bà ta như thế nào ông càng hiểu rõ hơn ai hết, càng đối trọi gay gắt thì bà ta càng trở nên bạo lực hơn thôi.
Bởi vì Trần Thị chính là loại người này, khóc lóc ăn vạ là mánh khóe lớn nhất của bà ta.
Ông Hàn thở dài một tiếng, ngồi sang một bên không nói nữa.
"Ta nói này Lão Nhị, không phải ta làm huynh trưởng thì mới nói đệ, đệ nên xem lại tính khí của Nhị đệ muội đi, mẫu thân cũng không nói gì quá đáng, vậy mà lại khiến cha và mẫu thân trở mặt."
Hàn Đức Hưng lấy ra dáng vẻ huynh trưởng liếc mắt nhìn Hàn Đức Bình.
Khuôn mặt hơi đỏ của Hàn Đức Bình ngẩn ra, muốn giải thích vài câu, nhưng ấp ủng cả buổi vẫn không thốt ra được một lời.
"Phu quân chàng không biết đó thôi, mấy đứa nhỏ nhà Nhị thúc giờ cũng không nghe lời nữa, hai ngày trước còn tuyên bố sẽ không giặt y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nong-thon-ga-bay-cho-chay/4521138/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.