Tiểu Ngọc biết mình đã gây hoạ, liền nắm tay tỷ tỷ đến chỗ bụi bặm mà nónói, tình huống so với trong tưởng tượng của Tịch Tình Nhi thì tốt hơnnhiều, tiểu Ngọc nói nơi bụi bặm để vứt bỏ đồ không cần đó chính là mộtđống bảo bối, là bảo bối trong bảo bối nha, đó chính là vật liệu còn dưlại khi xây dựng cung điện, chính là linh ngọc, đó không phải là bảo bối ư? Nàng đi lại trong cung điện một lúc, đã cảm thấy linh lực ngày càngtiến bộ, nếu đem mấy thứ này ra ngoài, chắc chắn cả thế giới sẽ điênđảo, thậm chí còn dẫn đến chiến tranh nữa.
Ngoài ra còn có vàihạt châu mà tiểu Ngọc không thích nám vào đó, ở trong mắt nó thì đây làrác rưởi, thảo nào lại nói chỗ này là nơi để đồ vứt đi, chỉ khi nào tiểu Ngọc biến mất, thì mấy thứ này ngay cả tư cách làm đồ vứt đi cũng không có (vì nó cũng biến mất theo)
“Tiểu Ngọc, mấy thứ này rất hữudụng với tỷ, đệ có thể gom nó để một chỗ giúp tỷ được không, trong cungđiện có rất nhiều phòng, vậy lấy một gian phòng cũng không sao phảikhông.”
Tiểu Ngọc rõ ràng không nguyện ý, mấy thứ này đều là phếthải, tại sao tỷ tỷ lại muốn giữ lại chúng, có điều lời tỷ tỷ nói thìphải nghe, “Hảo, tiểu Ngọc sẽ đem đống đồ này để ở ở một góc bảo thấtvậy.” Ý tứ là, đống đồ này cùng bảo bối trong bảo thất đều giống nhau,là phế phẩm…
Tịch Tình Nhi không nói gì chỉ nhìn trời,”Không sao, chỉ cần đệ vui vẻ là được.”
Sau khi dời đống đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nhan-roi-cua-duoc-y/35475/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.