Từ lúc Nguyên Thu sinh con, Sĩ Hành đã bắt đầu có chút ê ẩm. Khi hắn chầu triều xong về phủ rửa mặt chạy về phòng ngủ với Nguyên Thu thì thấy nhi tử đang nằm trong lòng thê tử ngủ ngon ngọt. Mỗi lần Sĩ Hành thấy nhi tử chiếm vị trí của mình lòng có chút buồn buồn. Lúc Sĩ Hành muốn nói chút chuyện riêng tư với Nguyên Thu vừa mở miệng Nguyên Thu liền dùng ánh mắt ngăn lại giơ tay lên miệng làm tư thế hư thủ thế sau đó chỉ nhi tử ngủ say. Mỗi lần như vậy, Sĩ Hành đều nghiến răng nghiến lợi trừng nhi tử vài lần, thận trọng hôn trộm Nguyên Thu vài cái, còn không dám làm động tác quá lớn sợ đánh thức tiểu tử thúi kia.
Đợi nhi tử thức dậy, Sĩ Hành lại càng không thể ở bên Nguyên Thu. Nguyên Thu muốn tự mình cho nhi tử bú nhưng vương phi và Lý thị không đồng ý do không hợp quy củ, Nguyên Thu đành giao nhiệm vụ cho bú cho nhũ mẫu. Nhưng đợi cho nhũ mẫu cho bú xong Nguyên Thu liền ôm nhi tử đến bên mình, thay quần áo, thay tả tất cả mọi chuyện đều là do bản thân tự làm buổi tối cũng ôm đứa bé ngủ chung. Cho nên hai mươi mấy ngày sau đứa bé đã quen thuộc hương vị trên người mẫu thân, chỉ cần Nguyên Thu rời đi, đứa bé liền lập tức nhận ra nhếch cái miệng nhỏ khóc lên. Mỗi lần thế này, Sĩ Hành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ trán nhỏ mắng “Thân là nam tử lại ngày ngày khóc ra cái thể thống gì?”
Nguyên Thu cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nhan-nha-sau-khi-xuyen-khong/726803/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.