Từ Tĩnh Nghi nghe thấy: ……
Cô ấy mím môi, sợ mình không cẩn thận bật cười thành tiếng.
Tống Âu Dương nói xong, nam sinh mặc áo thun nam đáp một tiếng, rất nhiệt tình dẫn Bạch Dương đi.
“Đi thôi bạn học, tôi dẫn cậu đi làm thủ tục.”
Nói xong lại hướng về phía tân sinh mới vừa xuống xe hỏi có khoa báo chí hay không, nếu có thì đi theo anh ta.
Học sinh và phụ huynh, bảy tám người rải rác vây quanh.
Từ Tĩnh Nghi nhìn “Chậc chậc” hai tiếng, lắc đầu cười không có ý tốt, Tống Âu Dương cảnh cáo liếc mắt nhìn cô ấy một cái, lấy cái balo trên vai Hạ Thiên xuống, khẽ đẩy sau lưng cô một cái: “Đi thôi.”
Hạ Thiên chỉ mới chào hỏi Kiều Nguy Nhiên và Lôi Đình, đã bị Tống Âu Dương đẩy đi về phía trước rồi.
Lôi Đình nhìn hai người đi xa, kéo kéo tóc đuôi ngựa của Từ Tĩnh Nghi, “Tình huống gì vậy?”
Vừa rồi không khí có hơi vi diệu nha.
“Lôi Đình, em đã nói với anh bao nhiêu lần, không được kéo tóc em.” Từ Tĩnh Nghi chụp tay nhíu mày nhìn anh ta.
“Đã biết.” Anh ta lại kéo thêm một cái nữa.
Từ Tĩnh Nghi trợn mắt, cũng không phải học sinh tiểu học, sao lại ấu trĩ như thế chứ.
“Tình huống vừa rồi, sao anh lại cảm giác như là lão đại muốn đánh cho em một đòn.” Trong giọng nói của Lôi Đình có hơi vui sướng khi có người gặp họa.
“Anh thấy em bị đánh thì rất vui vẻ?”
“Tùy tình huống nha,” Lôi Đình cà lơ phất phơ, rủ mắt nhìn gương mặt tức giận của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nay-that-ngot-ngao-se-hon-em-hang-ngan-lan/222703/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.