Hạ Thiên mua hai phần thuốc nước từ phòng y tế đưa đến dưới ký túc xá của nam sinh, gọi điện thoại nói Kiều Nguy Nhiên xuống dưới lấy, thuận tiện cũng muốn hỏi một chút xem Tống Âu Dương và Lôi Đình đánh nhau có phải thật sự là vì anh rút khỏi đội không, cô có nghĩ thế nào cũng cảm thấy phản ứng này của Lôi Đình có hơi quá đáng.
Kiều Nguy Nhiên là người thành thật nhất trong ba người bọn họ, thuộc loại nói dối thì chỉ cần bị liếc mắt một cái là biết ngay, giống như khi đó lớn tiếng rống lên với ngăn cản hai người kia vậy, càng hiếm thấy.
Đặc biệt là hiện tại, Hạ Thiên nhìn anh ta nói gần nói xa, càng là cảm thấy kỳ quặc.
Nhưng nói Kiều Nguy Nhiên thành thật cũng không phải nói vô ích, nếu hai người còn lại bảo anh ta không được nói, anh ta cũng giống như một cái vỏ trai, không bẻ được.
Hạ Thiên từ bỏ, thỏa hiệp nói: “Quên đi, không muốn nói thì đừng nói.”
Kiều Nguy Nhiên gãi đầu, “Điềm Điềm em cũng đừng nghĩ quá nhiều, chờ Lôi Đình tự mình nghĩ thông suốt thì tốt rồi.”
Hạ Thiên “Ừ” một tiếng, “Vậy anh lên tầng đi, nhớ xem bọn họ bôi thuốc.”
“Vậy —— anh đưa em về ký túc xá, Âu Dương còn chưa trở về.”
Hạ Thiên lắc đầu, “Không cần, hiện tại cũng không muộn lắm.”
Đọc Full Tại truyentop.net
“Vậy được rồi, trên đường cẩn thận,” Kiều Nguy Nhiên xoay người đi vào trong tào nhà, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, lại quay người gọi Hạ Thiên lại.
“Hả?” Hạ Thiên quay đầu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nay-that-ngot-ngao-se-hon-em-hang-ngan-lan/1103683/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.