Tuy rằng những lời này nghe có vẻ phần lớn là đùa giỡn, nhưng trên chiếc xe này, đều là người của một đội, hơn nữa còn là một đội vừa mới cùng nhau đoạt giải thưởng, bỗng nhiên bị một người ngoài hỏi đội trưởng có phải là sau không tham gia vào nữa không, một đám người trẻ tuổi trẻ năng động thấy không vui.
Nhưng trong xe vừa bắt đầu trở nên yên tĩnh được hai giây không ai nói chuyện, dường như là đang chờ Tống Âu Dương chính miệng mình “đánh giả”, vài giây ngắn ngủi lại dài dằng dặc trôi qua, Tống Âu Dương vẫn bình thường tự nhiên giúp Hạ Thiên cất máy tính, không nói gì.
Một nam sinh gầy gò ngồi ở giữa nhìn bọn họ, lúc này mới mở miệng ——
“Ôi, tôi nói đội trưởng Đỗ, cơm có thể ăn bậy chứ lời nói cũng không thể nói bậy, tuy nói tôi có thể hiểu được vài lần thi đấu đều trở thành bại tướng dưới tay chúng tôi, nhưng không thể vì như vậy mà không có nhân phẩm nói loại này lời nói chứ?”
Tuy rằng là ra vẻ cười nói, nhưng giọng điệu nghe ra cũng không quá thân thiện.
Hạ Thiên ngẩng đầu lên nhìn sang, nhận ra nam sinh kia nửa quỳ ở trên ghế ngồi nhíu mày nhìn về phía Đỗ Mộng Nhàn, chính là nam sinh lần đó thấy tin đồn Tống Âu Dương sẽ rút lui khỏi đội ở trên Tieba sau đó chạy đến hỏi Lôi Đình.
“Đúng vậy, đội trưởng của chúng ta giỏi như vậy, sao có thể không chơi nữa?”
“Đội trưởng Đỗ, anh làm cho tôi nghiêm túc nghi ngờ hôm nay anh đi nhờ xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nay-that-ngot-ngao-se-hon-em-hang-ngan-lan/1103681/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.