Cả cửa sổ sát đất bị cơn mưa lớn dội lên không nhìn thấy được gì, gió mùa thu cuốn theo tuần tra tiếng còi gào thét qua cửa sổ phòng cô.
Bầu trời ngoài cửa sổ xám xịt, cho dù cả bức rèm được mở rộng ra, ánh sáng trong phòng cũng không nhiều lắm.
Anh hôn cô, thấp giọng kể cho cô nghe giấc mơ thời niên thiếu, Hạ Thiên lắng nghe khuôn mặt đỏ bừng, bảo anh dừng lại, nhưng anh không nghe, vừa nói, vừa thực hành lại ký ức với cô.
Hạ Thiên biết, anh muốn xóa bỏ hoàn toàn sự bất an trong lòng cô, muốn cô biết, anh muốn cô, từ thiếu niên đến trưởng thành, thậm chí cả những năm tháng sau này, đều chỉ có cô, chỉ biết có cô.
Cuối cùng, Hạ Thiên không chịu nổi kích thích hai bên của anh, tức giận ôm lấy mặt anh, dùng miệng chặn anh lại, cũng nuốt xuống tiếng cười khẽ anh đang mong đợi.
Cơn mưa bên ngoài, rơi xuống càng lúc càng nhanh, ngoài cửa sổ là tiếng gió cùng tiếng mưa rơi, bên tai là tiếng hít thở nặng nề của anh, nặng nề hơn âm thanh, nặng nề hơn tiếng gõ cửa, đi thẳng vào lỗ tai cô, gõ vào lòng cô, khiến cho trái tim cô không thể thở nổi.
Như là cơn mưa lớn xuyên qua cửa kính không kiêng nể gì tiến thẳng vào, dội lên hai người, ngay cả lông mi của cô cũng bị ướt nhẹp, khuôn mặt người đàn ông ở trước mắt, vốn là ánh sáng lờ mờ không phân biệt rõ ràng, nhưng lần này thật sự không nhìn thấy gì.
……
Xong việc, Tống Âu Dương ôm cô vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nay-that-ngot-ngao-se-hon-em-hang-ngan-lan/1103673/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.