Lại bị Tống Âu Dương dùng cách thức thân mật nhất ôm đi ra khỏi phòng tắm, Hạ Thiên còn không quên thuận tay tắt đèn, lúc đi về phía giường, cô lại có hơi xấu hổ vỗ vỗ anh, hỏi anh có thể tắt đèn trong phòng ngủ hay không.
Yêu cầu này của cô làm cho Tống Âu Dương nhịn không được bật cười, hỏi ngược lại cô tắt đèn thì làm sao nhìn thấy được?
Hạ Thiên bị anh nói trắng ra làm cho cô không còn lời nào để nói.
Anh không có ý định tắt đèn, ôm thẳng cô đến bên giường, ai biết muốn thả Hạ Thiên lên giường, cô lại bắt đầu chơi xấu, ôm anh không buông tay, vô luận như thế nào cũng không buông tay.
Tống Âu Dương dỗ dành nửa ngày cũng không được.
Cuối cùng “hai bên” thỏa thiệp, mỗi bên lùi một bước.
“Bật đèn bàn?” Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn ngọn đèn bàn màu xanh của gió Bắc Âu ở trên tủ đầu giường, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Lúc này, Hạ Thiên mới “Ừm” một tiếng, giọng điệu mang theo một chút mùi vị dỗ dành và làm nũng.
Tống Âu Dương bị một tiếng này của cô làm cho hơi sửng sốt, khôi phục lại tinh thần, lại nhịn không được có hơi bất đắc dĩ mỉm cười, trước kia là thật sự không phát hiện, cô còn có một mặt giống tiểu yêu tinh như vậy.
Vốn dĩ Hạ Thiên đã buông lỏng tay, anh muốn đi tắt đèn, nhưng lúc này, anh lại không muốn tách ra khỏi cô dù chỉ một giây.
Trong tiếng hét bất ngờ của Hạ Thiên, Tống Âu Dương bật cười lại ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-nay-that-ngot-ngao-se-hon-em-hang-ngan-lan/1103672/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.