Phương Ngưng năm nay 26 tuổi, cao 1m72, dáng người hơi gầy, chức vụ của cô là Tổng thanh tra thiết kế. Có thể nói, cô là cô nhi, từ nhỏ chưa từng nhìn thấy Cha, lúc sinh ra người cũng đã đi rồi, nghe nói là đi tới nơi gọi là Thiền Đường, Thiên Đường kia là một nơi bốn mùa đều có hoa nở. Mẹ cô nói Cha cô là họa sỹ, Cha cô rất thích những bức tranh, những gì Cha để lại cho mẹ và tôi không nhiều, trừ một đống tập tranh, họa bút, màu, còn có một bức tranh phong cảnh và chân dung của mẹ cô.
Cha đi rồi, nhưng mẹ không tái giá, khi đó mặc dù còn rất nhỏ, nhưng cô cũng có thể nhìn ra mẹ yêu Cha đến chừng nào, mỗi đêm mẹ thường cầm hình của Cha rồi khóc, mẹ cô nghĩ rằng cô đã ngủ, nhưng thật ra không phải, cô vẫn thường híp mắt nhìn mẹ khóc, lòng cô lúc đó cảm thấy đau vô cùng.
Cho đến khi cô gặp Diệp Lê, cô ấy là kiến trúc sư, không bao giờ tạo áp lực cho bản thân mình. Không như cô luôn khiến bản thân rơi vào trạng thái vô cùng căng thẳng. Có lẽ nhờ có Diệp Lê mà cuộc đời của cô đã chuyển hướng sang một ngã rẽ tươi sáng hơn. Câu chuyện tình nhẹ nhàng giúp người đọc hiểu thêm về những số phận bi thảm trong dòng đời nghiệt ngã này.