Lại nói Vân Hoan vẫnluôn biết Trường Bình kén ăn, trước đây hắn cũng từng nói qua hắn khôngăn mộc nhĩ, gan heo, cá, rau hẹ, ớt xanh, thậm chí táo đỏ hắn cũng không dính nửa miếng. Lâu ngày Vân Hoan mới biết được hắn không phải chỉ cókén ăn, nếu lúc bưng đồ ăn lên, muôi xới cơm không vừa ý hắn cũng sẽnhíu mày.
Khi đó Vân Hoan cũng không biết mấy trăm năm sau trênthế giới lưu truyền một danh từ kêu ‘chòm Xử Nữ’, nếu nàng biết chỉ sợsẽ phán định Trường Bình bị ‘bệnh xử nữ’ vô cùng nặng.
Phu quân nguyên bản cao cao tại thượng, ở chung lâu có chút tật xấu liền lộ ra.
Ví dụ như, nam nhân hoàn mĩ này không thể chấp nhận được trên áo trắng của mình có vết bẩn dù chỉ là chút xíu. Nếu dính vào, hắn sẽ cả ngày khôngđược tự nhiên, có lẽ người ngoài không nhìn thấy, nhưng là Vân Hoan nhìn ra được – mặc dù hắn biểu hiện vững như Thái Sơn, nhưng ánh mắt thỉnhthoảng vẫn sẽ liếc về phía vết bẩn, còn thủy chung cau mày.
Lạiví dụ như, hắn thích viết chữ mẫu, nếu viết được hài lòng còn có thể dán lên trưng bày, có đôi khi viết mấy canh giờ, mắt thấy cũng sắp hoànthành nhưng nét bút cuối cùng không được như ý hắn liền xét nát, rồi sau đó sẽ không cao hứng ngồi trong thư phòng, hỏi hắn hắn sẽ nghiêm túcnói cho ngươi, “Không hoàn mỹ lấy ra để làm gì.”
Rất nhiều thứVân Hoan đều bị tính tình này của hắn chọc tức đến giậm chân, nhưng khilấy lại được tinh thần lại cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-my-vi-cua-tieu-nuong-tu/2370771/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.