Editor: Linh
Dưới tầng tầng lớp lớp màn, nam tử thân thể nằm sấp, cảm giác tê dại từcột sống chạy thẳng đến đỉnh đầu, người dưới thân da thịt tuyết trắngkích thích cảm quan của y, khiến y không nhịn được lấy tay bao lấy haiđỉnh tròn tròn trên ngực.
Hướng Vân Cẩm rên một tiếng, hàm răng cắn môi dưới, thế nào cũng khôngchịu nhả ra âm thanh, trên má đỏ ửng, sau một lúc lâu mới thấp giọngnói: “Ngọc lang, Ngọc Lương ca ca, chàng nhẹ chút, nhẹ chút...”
Âm thanh này như mèo kêu, làm Ôn Ngọc Lương càng thêm trìu mến, rõ ràngmới vừa rồi đã muốn bắn ra, nhưng lúc này lại cắn răng nhịn xuống, chậmlại tốc độ va chạm, nửa người trước hạ xuống, nằm trên người nàng ta,cắn vành tai nàng ta, cúi đầu cười nói: “Cẩm nhi, nàng gọi ta một tiếng, nhưng cũng không đồng ý gọi tên ta.”
“Ta sợ bên ngoài sẽ có người đến...” Hướng Vân Cẩm cắn môi, thấp giọngtrả lời một câu, chỗ nhụy hoa đột nhiên ngừng lại, khoái cảm đột nhiêndừng lại khiến nàng ta cảm thấy không thoải mái. Ôn Ngọc Lương vươn tayra, từ dỗ hai người dán sát dần dần mò xuống dưới, tinh tế vỗ về HướngVân Cẩm, nói: “Đừng sợ, viện này to như vậy, đã sớm không có người đếnđây. Lúc này dù nàng có kêu đến vỡ yết hầu cũng sẽ không truyền ra khỏiviện này. Cẩm nhi, đến, gọi ta một tiếng.”
“Còn có Hoan nhi ở bên ngoài đó.”
“Nàng ta mỗi lần uống thuốc đều giống y như lợn chết, ồn ào thế nào cũng không dậy được.” Ôn Ngọc Lương cúi đầu, cũng càng ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-my-vi-cua-tieu-nuong-tu/2370633/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.