Chương trước
Chương sau
Lúc Tống Uyển Yểu tỉnh lại, ánh mắt đối diện với bầutrời không ngoài cửa sổ, ánh nắng bên ngoài ảm đạm, đầu óc cô quay vài vòng mớinhớ ra mình bị hai chiếc xe màu đen ép vào, sau đó cửa kính chiếc xe minicooperđáng thương của cô bị đập vỡ, cô bị người khác kéo ra ngoài, sau đó thì…Sau đóthì sao?

Trí nhớ của cô bị chặt đứt, cảm thấy vô cùng khó chịu.Tống Uyển Yểu nhìn bốn phía xung quanh, phòng có hơi nhỏ, đồ vật gì cũng khôngcó, nhưng mà cũng xem như sạch sẽ, không giống như một kho hàng hoang phế haymột nhà dân ở ngoại ô như cô tưởng tượng. Cô xoay đầu lòng vòng, sau gáy nhóiđau, dường như là bị ai đó đập vào.

Cô xoa xoa cổ, từ trên tấm đệm dưới thân đứng lên, tốtquá tốt qua, không trực tiếp ném cô trên mặt đất.

Cửa sổ có song sắt, cô đẩy ra, uể oải phát hiện từ cửasổ trốn ra ngoài là tuyệt đối không thể, tầm mắt của cô chuyển sang cánh cửa,cô gõ gõ, dán tai lên cửa nghe, bên ngoài rất yên tĩnh, thực hiển nhiên làkhông có ai.

Quan sát một vòng, cô lại ngồi trở lại tấm đệm,nếu đã cùng đường đến nước này, nguy hiểm đã ở trước mắt, cô ngoại trừ ngâyngốc cũng không thể làm được gì, coi như là bảo toàn thể lực vậy.

Đến khi cô lại thấy buồn ngủ thì cửa đột nhiên đượcđẩy ra từ bên ngoài, cô giật mình một cái, ở trong bóng tối mà nhìn đến ngườiđang đi đến.

“Cô tỉnh rồi?” Ngườiđi đến là một người đàn ông cao lớn, tóc ngắn ngủi, ánh mắt sáng ngời làm chongười ta hơi sợ hãi.

Tống Uyển Yểu đề phòng nhìn anh ta, anh ta cười cười,cũng không thèm để ý, từ ngoài cửa lấy ra một chiếc ghế ngồi xuống phía đốidiện, sau khi ngồi xuống thì lấy ra mộ điếu thuốc: “Khôngngại chứ?”

Tống Uyển Yểu vẫn không nói lời nào, người đàn ông đốtlửa hút một hơi, trong làn khói lượn lờ nhìn vẻ mặt của Tống Uyển Yểu mang theomột chút đánh giá: “Nhiều năm như vậy mà cô cũngkhông thay đổi gì.”

Hít một hơi nữa, anh ta nhả ra một vòng khói: “Vẫnkhông có biểu tình gì, ừm, nói cũng không nhiều. Đúng rồi, vì sao cô lại khônghỏi tôi sao lại đưa cô đến đây?”

Tống Uyển Yểu nâng mặt lên, giọng nói có chút khànkhàn:“Hàn Vệ Vũ?”

Người đàn ông lại cười: “Đúngvậy, lần trước hắn ta chơi một cú thiếu chút nữa đã cắt đứt con đường tài lộccủa tôi, con người của tôi chỉ thích tiền, ai muốn cản trở tôi thì tôi sẽ giếtkẻ ấy. Tên Hàn Vệ Vũ kia không sợ chết, tôi nghĩ tới nghĩ lui, bắt lấy cô chínhlà bắt được mạng của hắn ta.”

“Không cần thiết đâu.” TốngUyển Yểu cố ý tìm lời đối phó với tên đàn ông này: “Tôikhông quan trọng như vậy.”

“Cô có.” Ngườiđàn ông vô cùng hứng trí, hút một ngụm thật sâu, bộ dáng bỗng nhiên trở nên rấthứng thú muốn ôn lại chuyện cũ cùng cô, “Lần đầu tiênhắn mở miệng nhờ tôi giúp hắn một việc, trước lúc hắn đi Mĩ đã nhờ tôi giúp hắntrông nom cô. Lúc ấy tôi còn cười hắn ta, không phải chỉ là một con nhóc thôisao, trực tiếp thu phục, làm sao phải phiền toái như vậy. Ai mà biết, gia cảnhcủa cô rất tốt, con người cũng rất cổ quái. Aizz, nhớ đến ngày đó, thế lực củahắn còn chưa lớn như vậy, cũng không chịu để cho người nhà giúp, tôi liền cảmthấy hắn ta rất có tiền đồ, quả nhiên không làm cho tôi nhìn nhầm, mới vài nămmà tên khốn kia đã cắn ngược lại tôi một ngụm, còn con mẹ nó đau như vậy.”

Tống Uyển Yểu nghe anh ta nói thao theo bất tuyệt,không biết nên dùng thái độ gì đáp lại, một lát sau, người đàn ông kianói: “Nhìn cô không sỡ hãi, không vui cũngkhông giận, tính cách này thật ra rất khó có được.”

Tống Uyển Yểu cúi đầu, lời khen ngợi như vậy cô gánhkhông nổi, lúc này cô vừa kinh vừa sợ, khuôn mặt than này chỉ là thói quenthường ngày mà thôi.

“Được rồi” Ngườiđàn ông đứng lên: “Cô ở trong này một hai ngàyđi, phòng khách bên ngoài cô cũng có thể ra đấy, nơi này không có ai biết, côcũng đừng nghĩ đến chuyện trốn ra ngoài, miễn cho bị các anh em ngoài cửa làmbị thương, đối với cô và cả với tôi đều phiền toái. À, lát nữa tôi sẽ bảo bọnhọ mang cơm vào đây cho cô.”

Người đàn ông kia đi rồi, Tống Uyển Yểu thử đẩy cửaphòng ra, ngoài cửa là một gian phòng khách nhỏ cùng với một phòng vệ sinh.

Cô rửa mặt, đây thật sự là cửa thành cháy hại con cátrong chậu như cô rồi, nhưng mà may mắn là trước mặt xem ra dường như không cònguy hiểm nào.

Cô phải chờ đợi cái tên đàn ông hại anh ta kia đến cứucô ra.

Sau khi Tống Uyển Yểu tỉnh ngủ lần thứ ba, người đànông kia lại đến nữa.

“Tống tiểu thư.” Lầnnày sắc mặt anh ta dường như không được tốt như lần trước nữa: “Đicùng tôi một chuyến nào.”

Tống Uyển Yểu không nói được một lời, chỉ ngoan ngoãnphối hợp cùng bọn họ, bị bịt mắt lại, tay bị trói, ngồi vào trong xe. Chiếc xehung hổ rời đi, thật lâu sau, cô bị một người kéo xuống xe.

Áng mặt trời ấm áp rọi vào khuôn mặt, cô cảm thấy cóchút ngứa ngứa, đưa tay lên gãi gãi, lại nghe thấy giọng nói thô ráp bên cạnh: “Đừngnhúc nhích!”

Cô run lên, trong lòng dâng lên một cơn sợ hãi dời nonlấp biển.

Đi ra ngoài được một đoạn đường, ánh mặt trời bỗngnhiên biến mất, không khí lạnh lẽo đâm vào làn da trần bên ngoài, cô ngửi đượcmột mùi tanh hôi.

“Tống tiểu thư, thiệt thòi cho cô rồi.” Côkhông nhìn thấy, chỉ có thể nghe được giọng nói tàn nhẫn lạnh lùng giống nhưrắn rết của người đàn ông kia, cô hơi run run, cảm giác được có người tróimắt cá chân của mình lại.

Trong bóng đêm, những giác quan còn lại của cô đềulinh mẫn dị thường, thậm chí còn cảm giác được thời gian trôi đi, từng giâytừng giây như đè ép lấy thần kinh của cô, ngay tại lúc thần kinh của cô sắp bịcắt lìa thì rốt cuộc một âm thanh quen thuộc vang lên: “Côấy đâu?”

“Vệ Vũ, mày gấp cái gì, người tất nhiênlà đang êm đẹp nằm trong tay tao, nhưng thật ra thì mày, căn bệnh cũ vội vànghay xúc động của mày phải sửa đi.”

“Tao hỏi lại một lần nữa, cô ấy đâu?!”

“A a, nói mày si tình thật đúng là khôngsai, tình cảm anh em nhiều năm của chúng ta cũng không phải giả, tao đây chúcmày có thể giữ lại cái mạng mà ôm người đẹp về nhà. Đi, mang Tống tiểu thư đếnđây.”

Tống Uyển Yểu bị người khác kéo đi, từng bước từngbước nhỏ đi về phía trước, cô cảm thấy lúc này mình thật sự rất đáng buồn cười,tựa như ở trên vũ đài, trở thành một người đáng thương, thảm đạm lại điên đảo,trong tình cảnh khó khăn này còn cảm giác được có một ánh mắt giống như một ngọnđèn gắt gao đuổi theo cô, cô cắn môi dưới, nghiêng mặt tránh đi.

“Thế nào, mày yên tâm rồi chứ, tao đãnói Tống tiểu thư rất tốt, cam đoan không động đến một sợi tóc của cô ấy.” Ngườiđàn ông nói, “Người cũng đã nhìn thấy, bâygiờ chúng ta nói chuyện đi.”

“Có thể nói chuyện, nhưng tao muốn cô ấyở trong phạm vi tầm mắt của tao.”

“Mày….được, được.”

“Lấy ghế cho cô ấy ngồi.”

“….Được, lấy ghế cho Tống tiểu thưngồi.”

Tống Uyển Yểu bị một người nhấn xuống ghế, cô xê xíchchân, người bên cạnh bắt đầu câu chuyện của bọn họ, cô hoàn toàn không có hứngthú đối với cuộc tranh cãi của bọn họ, vụng trộm thử động động cổ tay, thửthoát khỏi cộng dây thưng.

“Hàn Vệ Vũ!”

Thình lình vang lên một tiếng rống to tới mức khiến côco người lại, tiếng nói kia mang theo tiếng hít thở hồng hộc, hô hấp có chútkhông được thoải mái: “Con mẹ nó mày nghĩ tao khôngdám động đến người phụ nữ của mày sao?”

Trong nháy mắt, cô cảm thấy có thứ gì lạnh lẽo như mộtkhẩu súng đang kề bên gáy cô, tiếng hít thở của người đàn ông kia phát ra cànglớn: “Mày đừng ép tao!”

Giọng nói của Hàn Vệ Vũ vẫn bình tĩnh lạnh lẽo màngoan độc: “Nếu này dám động vào một cộng tóc của côấy, mày cứ thử xem! Tao sẽ để cho người đàn bà cùng lũ cẩu tạp chủng của màychôn cùng!”

“Mày nghĩ rằng tao sẽ sợ mày sao? Ôngđây đang muốn chết, chẳng lẽ còn để ý đến cái gì mà đàn bà hay con cái sao? Haha, tưởng ông đây là mày sao?! Sớm hay muộn cũng có một ngày mày bị chuyện nhinữ tình trường hại chết!”

“Không cần mày phải quan tâm.” HànVệ Vũ thản nhiên nói, “Mày thả người ra ngay, chúngta sẽ thương lượng, tao đồng ý cho mày 30% cổ phần của tao, sẽ không thiếu màymột xu. Mày cũng nói chúng ta đã nhiều năm làm anh em như vậy, mày biết tínhcủa tao, nếu bức tao điên lên, cái gì tao cũng có thể làm được.”

“60%! Con mẹ nó ông đây đã liều cả tínhmạng, ngay cả chuyện này cũng dám làm, phải gom cho đủ!"

“Ôi, ha ha, lòng tham của mày thật khôngnhỏ, được, 60% thì 60%, tao có thể đồng ý với mày, nếu mày có khẩu vị lớn nhưvậy thì mày cứ một mình nuốt hết!”

Khẩu súng sát bên gáy Tống Uyển Yểu, run run, có lẽtiếp theo sẽ lấy đi tính mạng của cô, cô bị buộc đến cảnh tuyệt vọng, tạm thờiquên đi sợ hãi, lòng của cô chỉ có cảm giác bình tĩnh tựa lông vũ.

Tay chân cô đều bị trói, tự cưú mình là không có khảnăng, ngộ nhỡ chọc giận người đàn ông bên cạnh, cái chết đến trước mắt thếnhưng cô lại nhớ đến trong “Lộc đỉnh kí” Chu Tinh Trì có nói một câu: “Khôngcần gắng sức như vậy, ta chỉ muốn một đao chết đi.”

Cô nhếch khóe môi, bên kia Hàn Vệ Vũ giống như đã bắtđầu vội vàng xao động: “Con mẹ nó đừng nhiều lời vônghĩa như vậy, tự tao sẽ kí, chuyện đã đồng ý với mày nhất định sẽ làm được,mau thả người ra!”

Trong giọng nói của người đàn ông kia có một chút ýcười làm cho người ta không được thoải mái: “Tất nhiêntất nhiên, giúp Tống tiểu thư cởi trói.”

Có người tiến lên giúp cô từng chút một cởi sợi dâythừng trên chân tay xuống, người đàn ông kia đột nhiên nói: “Đợichút!”

Hàn Vệ Vũ rống to: “Mày có gìthì nói hết đi?”

“Mày phải thề! Tao muốn mày phải thề!”

Hần Vệ Vũ dường như ngẩn ra, tiếp theo trào phúng nói:“Màykhông phải ngay cả mấy thứ này cũng tin tưởng chứ?”

“Hừ hừ, tao chính là không tintưởng mày mới nói mày phải thề, nếu về sau mày tìm tao gây phiền toái thìvị Tống tiểu thư này sẽ bị thiên lôi đánh trúng chết không được tử tế!”

“Mày…con mẹ nó có phải người không?!Ngay cả phụ nữ mày cũng lấy làm tấm bình phong?”

“Mày không cần khích tao, ông đây biếtmày là người có thù tất báo, lần này động đến người mày thích, mày nhất định đãnghĩ ra phải trả thù thế nào rồi chứ gì? Mau thề, bằng không tao cho một phát,người phụ nữ của mày sẽ không được chết tử tế!”

Tống Uyển Yểu cảm thấy gáy đau nhức, Hàn Vệ Vũ giốngnhư đang khó tở nói: “Mày…”

“Mau!”

“Được! Tao thề không tìm Dịch Tử Cườngmày gây phiền toái, bằng không sẽ khiến cho…. Tống Uyển Yểu…chết…không…tử tế!”

“Được rồi!”

Tống Uyển Yểu bị một người dùng lực đẩy một cái, lảođảo nghiêng ngả ngã vào trong một lồng ngực, lồng ngực kia có vị thuốc quenthuộc. Người kia dùng một cánh tay gắt gao ôm lấy cô, tay kia run nhè nhẹ vuốtve cô: “Uyển Yểu, Uyển Yểu, em có sao không?”

“Cởi trói..” lờinói của cô chút có lộn xộn, “Giúp tôi cởi trói.”

“Được được, đừng nhúc nhích mà.” HànVệ Vũ rút dao, bàn tay lưu loát dứt khoát giúp cô cắt dây thừng ra.

Cô túm lấy vải che mắt kéo xuống, ánh sáng làm cô nheomắt lại, Hàn Vệ Vũ vươn tay giúp cô ngăn ánh sáng lại, cô nhìn anh hai giây,đột nhiên vươn tay hung hăng cho anh một bạt tai.

Hàn Vệ Vũ ngẩn người, cô nghiêng đầu nhắm mắt lại, đã chuẩnbị tốt đón nhận lửa giận của anh, cùng lắm thì sẽ bị anh tát lại một cái, cáitát này cô đã muốn đánh lâu lắm rồi!

Một lúc sau, cô vũng trộm hí mắt ra, Hàn Vệ Vũ nhẹgiọng cười, ôm cô vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng vỗ cô: “Đượcrồi, được rồi, đánh cũng đã đánh, đừng tức giận nữa.”

Tống Uyển Yểu mở mắt ra, má trái của Hàn Vệ Vũ hơi đỏlên, ánh mắt nhìn cô dịu dàng cùng yêu thương, sức mạnh cô đã tích góp từng tímột trong nháy mắt ầm ầm sụp xuống, dưới chân mềm nhũn, tựa vào trong lòng anh.

Một tay Hàn Vệ Vũ ôm lấy cô, thậm chí còn rất nângniu:“Chúng ta đi thôi!”

Cả người Tống Uyển Yểu giống như một khung xương rãrời bị ôm đi, Hàn Vệ Vũ nhẹ nhàng cẩn thận dìu cô vào ghế sau trong xe, chínhmình cũng ngồi vào, nói với người phía trước: “ĐếnNgũ Hoàn.”

Cô trợn mắt ngước lên nhìn anh, anh ôm sát cô lại:“Chuyệnlần này, anh vẫn giấu người nhà em, anh giấu diếm được hai ngày đã là cực hạn,vừa rồi trước lúc đi, anh đã gọi điện thoại cho anh rể của em…”

“Cài gì?!” TốngUyển Yểu quả thực không thể tin được, lá gan của người đàn ông trước mặt nàyrốt cuộc lớn bao nhiêu? Cô chống tay lên ngực anh: “Anhnói với anh rể tôi cái gì?”

“Chúng ta không thể gạt được nữa nên anhnói hết, anh đoán lúc này bọn họ đang ở khu nhà Ngũ Hoàn của em chờ chúng ta.”

“Cái gì mà nói hết? Anh thật giỏi! Đâyđều là kế hoạch của anh sao?”

Hàn Vệ Vũ nghĩ ngợi: “Khôngthể gọi là kế hoạch, anh thật không ngờ lão Dịch sẽ tìm đến em, bằng không thìcó thế nào anh cũng bảo Tiểu Nguyên cùng a Ken đưa đón em. Anh chỉ là lợi dụngtất cả cơ hội để đạt được mục đích.”

Tống Uyển Yểu lại muốn đánh anh, Hàn Vệ Vũ nheo nheohàng mi: “Lại muốn đánh anh, có phảikhông? Chỉ cần em vui thì tùy em.”

“Hàn Vệ Vũ.” TốngUyển Yểu cúi đầu: “Tôi thật sự không hiểu, mọingười trong nhà tôi đều nói tôi thông minh, có thể nhìn thấu lòng người, nhưngcho tới bây giờ tôi vẫn không thể nhìn thấu được anh, rốt cuộc thì anh nói câunào là thật câu nào là giả?”

Hàn Vệ Vũ vươn tay vuốt vuốt mặt cô: “Emkhông thể nhìn thấu anh cũng không sao, em chỉ cần nhớ kĩ, anh chưa từng lừagạt em, tất cả những gì anh làm đều là vì em, anh thích em, anh yêu em, khôngvì ba hay ông của em, anh chỉ thích em, đời này em là người phụ nữ duy nhất màanh yêu.”

“Tôi gánh không nổi, tôi khôn muốn vìanh mà bị người khác mắng, cũng không muốn vì anh mà bị bắt cóc, tôi không biếtlần sau có thể vì anh mà mất mạng hay không, anh buông tha cho tôi đi, đượckhông? Anh có nhiều phụ nữ như vậy, cuộc đời của anh còn rất dài, sau này nhấtđịnh có thể gặp được người phụ nữ mình thích, anh hãy bỏ qua cho tôi đi.”

Hàn Vệ Vụ trầm mặc trong chốc lát, nói: “Khôngđược, anh buông tha cho em, ai buông tha cho anh đây? Em yên tâm, không có lầnsau.”

Dừng lại một chút, anh còn nói: “Anhbiết lúc này em không tin anh, có một số việc xác thực không chỉ nói bằng lờiđược, từ giờ trở đi em có thể dùng ánh mắt để nhìn xem rốt cuộc anh yêu em baonhiêu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.