“Em biết không?” HànVệ Vũ nhìn thẳng vào ánh mắt của Tống Uyển Yểu, “Anhthấy em có biết cũng không dám nói, em sợ!”
Tống Uyển Yểu giống nhưmột con mèo đang xù lông nói: “Tôi sợ cáigì?”
“Em biết mình sợ cáigì không, em sợ mình sẽ yêu thương anh!” HànVệ Vũ hung hăng thở hổn hển nói, rồi giọng điệu lại diụ dàng trởlại: “Em đã là một người lớn, làm sao lạigiống như một đứa trẻ như vậy chứ, em có biết là đối với anh thìđó chính là yếu đuối không.”
Ánh mắt Tống Uyển Yểugần như có chút oán ận, cô chán ghét con người đang ở trước mắtnày, cho tới bây giờ cô chưa từng chán ghét người nào như vậy, HànVệ Vũ bình tĩnh đối diện với cô, thậm chí còn khẽ cười cười:“Em nhìn xem, anh đã nói đúng rồi, em nha, không phải chỉ có bài xíchđàn ông mà chính là bài xích những nhân tố có thể thay đổi cuộcsống của em! Em chỉ hy vọng hàng ngày có thể yên yên ổn ổn ở bêncạnh cha mẹ cùng những người nhà đã cho em một cuộc sống tốt đẹp,em sợ thay đổi, nhưng mà làm sao em có thể xác định thay đổi là khôngtốt?”
Trong lòng Tống Uyển Yểurun lên, người đàn ông này, người đàn ông này!
Trong đầu cô xẹt quamột tia lửa điện rồi lại nhớ đến một câu, những ý nghĩ cùng cảmthụ của chúng ta từ trước tới nay, có một ngày sẽ bị một người xalạ nói toạc ra.
Cô rốt cuộc đã gặpcon người xa lạ đáng sợ như vậy.
Tống Uyển Yểu kinh ngạcnhìn Hàn Vệ Vũ xốc chăn lên, gian nan chống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-my-man/3032313/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.