Vốn Tưởng Tiêu Đan và Hoa Nhược Vũ không tiện đi theo, nghĩ thầm vợ chồng son người ta hẹn hò mình đi theo làm bóng đèn không hay.
Lý Thiên Vũ cười nói: “Đừng khách sáo, còn một cái bóng đèn lớn hơn sáng hơn một lát nữa sẽ tới.” Dù sao bữa trưa này đừng mong ăn riêng với Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân vừa nghe liền biết nói đến Dương Phàm.
Chu Tiểu Vân cười liếc Tưởng Tiêu Đan một cái, như có điều ám chỉ.
Tưởng Tiêu Đan thường bị kéo đi ăn cơm cùng Dương Phàm, sớm thành thói quen.
Năm người náo nhiệt ăn bữa trưa, lúc trả tiền Dương Phàm giành lấy.
Lý Thiên Vũ tiếp nhận ý tốt của Dương Phàm, nghĩ thầm kiểu quan tâm không để lộ dấu vết này làm lòng người thật ấm áp. Dương Phàm là người anh em tốt của mình. Biết mình kinh tế không dư dả, đi cùng nhau luôn giành việc trả tiền.
Giữa con trai không có những lời nói quá ủy mị, dù sao trong lòng Lý Thiên Vũ rất cảm động là được.
Thực ra, lúc yêu với con trai là một khoản chi không nhỏ. Ăn cơm, đi chơi, mua quà, cái nào không cần tiền? Tiền điện thoại trả khá nhiều đó! Vì thế rất nhiều chàng trai sau khi yêu tiền sinh hoạt phí tăng gấp đôi.
Chu Tiểu Vân từ rất lâu đã muốn để cô trả tiền Lý Thiên Vũ không chịu, nói thẳng trả tiền là nghĩa vụ và thiên chức của con trai, đã đi chơi sao lại dùng tiền bạn gái.
Sâu trong đáy lòng, cô rất thưởng thức luận điệu này của anh nhưng cũng lo lắng cho tình huống kinh tế của Lý Thiên Vũ. Anh không chịu xin tiền của gia đình, tự gánh sinh hoạt phí, bản thân đủ vất vả, lại vì yêu đương mà chi nhiều hơn nên càng vất vả.
Chu Tiểu Vân lặng lẽ không dấu vết tiết kiệm tiền cho anh.
Ví dụ như, ăn cơm không chọn chỗ đắt tiền, tùy tiện tìm quán ăn nhỏ là được.
Ví dụ như, không cho phép Lý Thiên Vũ mua quà đắt tiền cho cô, có tấm lòng là được.
Ví dụ như, thường xuyên chủ động gọi điện thoại để Lý Thiên Vũ tốn ít tiền điện thoại hơn một chút.
Chu Tiểu Vân săn sóc đương nhiên trong lòng Lý Thiên Vũ hiểu. Anh rất cảm động, thầm hạ quyết tâm sau này ra trường tìm một công việc thật tốt, nhất định phải kiếm tiền nhiều hơn để người nhà để bản thân mình và để cho Chu Tiểu Vân sống sung sướng.
Chu Tiểu Vân len lén quan sát Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan.
Dương Phàm tuấn dật và Tưởng Tiêu Đan đẹp kiểu trung tính rất hợp ghép thành đôi. Nhìn thế nào cũng là một đôi trời đất tạo nên, không biết Tưởng Tiêu Đan có thể chống đến khi nào không bị bắt.
Coi như Dương Phàm khổ công theo đuổi Tưởng Tiêu Đan hơn một năm.
Từ ban đầu cô ấy từ từ xa lánh càng về sau thành ỡm ờ, từng tí biến hóa Chu Tiểu Vân đều nhìn trong mắt. Thật hy vọng hai người có thể nhanh chóng chọc thủng tấm màn cửa sổ bằng lụa mỏng ngăn cách kia.
Hoa Nhược Vũ rất nhanh cảm giác được ở trong bốn người mình dư thừa cỡ nào. Lý Thiên Vũ vàc Chu Tiểu Vân cố nhiên là tình chàng ý thiếp, Dương Phàm rõ ràng có ý với Tưởng Tiêu Đan. Cô kẹp ở giữa thực sự khó xử.
Bao mùa xuân của cô mới đến đây? Haizz!
Sau khi cơm nước xong, Hoa Nhược Vũ thức thời tìm lý do rời đi.
Lý Thiên Vũ kéo Chu Tiểu Vân trừng mắt nhìn về phía Dương Phàm: “Tớ và Tiểu Vân muốn hẹn hò, hai người bóng đèn các cậu thích đi đâu thì đi, đừng đi cùng bọn tớ!”
Nói xong cũng không quản Tưởng Tiêu Đan thổi râu trừng mắt kéo Chu Tiểu Vân đi.
Tưởng Tiêu Đan thấy Chu Tiểu Vân không nói “Nghĩa khí” như vậy, đi theo Lý Thiên Vũ bỏ mình ở với Dương Phàm, nghĩ thầm đợi lát nữa sẽ tìm cô ấy tính sổ.
Ý tứ ghép cặp quá lộ liễu! Thực sự là…
Lúc Tưởng Tiêu Đan đang ở oán thầm, Dương Phàm sớm cười nói: “Tiêu Đan, nghe nói hôm nay rạp chiếu phim có bộ phim mới rất hay, tớ mời cậu đi xem phim nhé!”
Con trai theo đuổi con gái thích nhất dùng chiêu này, mời xem phim> Trong rạp tối thui thật lãng mạn a. Tiểu thuyết ngôn tình viết về tình yêu nói phải chọn thời gian lén cầm tay cô ấy. Tốt nhất là phim kinh dị, khiến cô ấy sợ hãi chui vào lòng. Hắc hắc!
Dương Phàm đang thầm tính toán, Tưởng Tiêu Đan lại chần chừ.
Dĩ vãng cô cùng Dương Phàm thường tiếp xúc, nhưng phần lớn là bốn người đi. Tức là đi theo Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân, ngẫm lại hai người như hai bóng đèn lớn siêu cấp.
Hôm nay mời như vậy là lần đầu tiên!
Đi? Hay không đi? Tưởng Tiêu Đan do dự.
Dương Phàm thấy Tưởng Tiêu Đan không từ chối ngay, trong lòng đại hỉ, lại thêm sức lực: “Tiêu Đan, cầu thương xót, tớ lần đầu tiên mời con gái xem phim đấy, coi như đáng thương đáng thương đồng ý đi mà!”
Chàng trai ưu tú này thật sự như lời Chu Tiểu Vân chưa từng có bạn gái sao?
Tưởng Tiêu Đan nhớ tới lời Chu Tiểu Vân từng nói có chút thất thần: “Tiêu Đan, trước đây Dương Phàm là một bạn nam giữ mình rất sạch sẽ, có nữ sinh chủ động viết thư tình cho cậu ấy, cậu ấy cũng không để ý. Quen cậu ấy bao nhiêu năm, tớ chưa từng thấy cậu ấy để ý một người đến như thế. Cậu suy nghĩ kĩ đi, con người Dương Phàm không tồi.”
Gương mặt Dương Phàm nhìn nghiêng dưới ánh mặt trời rất tuấn lãng, Tưởng Tiêu Đan liếc mắt nhìn trong lòng có cảm xúc khác thường trào dâng.
Dương Phàm vẫn luôn có tình cảm, âm thầm theo đuổi mình, Tưởng Tiêu Đan tất nhiên hiểu rõ. Muốn độc thân, không định yêu đương thời sinh viên nên cô một mực lảng tránh vấn đề này, không muốn chính diện đồng ý hoặc từ chối Dương Phàm.
Đến cùng tình cảm cô dành cho Dương Phàm như thế nào?
Vấn đề này bản thân cô cũng không nói rõ ràng.
Tâm tình phức tạp buổi trưa Tưởng Tiêu Đan đi xem phim điện ảnh cùng Dương Phàm.
Buổi tối trở lại ký túc xá, cô bị Chu Tiểu Vân kéo qua một bên “Thẩm vấn”: “Tiêu Đan, hôm nay bồi dưỡng tình cảm với Dương Phàm thế nào a?” Trong lời Chu Tiểu Vân mang theo ý cười hỏi.
Tưởng Tiêu Đan bất mãn vỗ vai Chu Tiểu Vân một cái: “Cậu còn không biết xấu hổ nói, ném tớ xuống đi hẹn hò với bạn trai, cậu có lương tâm không!”
Chu Tiểu Vân nghịch ngợm nháy mắt: “Sao tớ không còn lương tâm, Dương Phàm chàng trai tốt như vậy nếu như cậu bỏ lỡ sau này hối hận đã không còn kịp rồi. Người ta ôm mối tình thắm thiết muốn tận dụng mọi phương pháp, chế tạo cơ hội ở gần cậu. Cậu đừng nói với tớ cậu không có chút cảm giác nào nhé.”
Tưởng Tiêu Đan đúng là không nói nên lời.
Chu Tiểu Vân nhìn Tưởng Tiêu Đan á khẩu nghĩ thầm hai người này nhất định có tiến triển: “Nói đi, Dương Phàm thổ lộ với cậu chưa?”
Thổ lộ chưa?
Vừa nghe Chu Tiểu Vân hỏi đề tài mẫn cảm này, từ trước đến nay cẩu thả Tưởng Tiêu Đan cũng đỏ mặt.
Trong đầu không khỏi hồi tưởng lại ở rạp chiếu phim Dương Phàm cầm tay của mình nói: “Tiêu Đan, tôi thực sự rất thích em, em nguyện ý làm bạn gái của tôi chứ? Đừng vội trả lời, suy nghĩ thật kỹ rồi cho tôi câu trả lời.”
Tưởng Tiêu Đan quả thực không muốn nhớ lại lúc đó mình đỏ mặt, chạy trối chết.
Chu Tiểu Vân vừa nhìn Tưởng Tiêu Đan mặt đỏ liền biết Dương Phàm nhất định đã nói gì đó. Đáng tiếc truy hỏi thế nào cô ấy không chịu nói.
Chu Tiểu Vân đành nhún nhún vai, không hỏi nữa.
Thế nhưng chiếu theo tình huống này, con đường theo đuổi của Dương Phàm chắc là sắp nhìn thấy ánh rạng đông rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]