Chương trước
Chương sau
Nghỉ hè đến rất nhanh, Chu Tiểu Vân đã hẹn với Lưu Lộ chuẩn bị cùng nhau về nhà.

Lý Thiên Vũ vì phải ở lại làm thêm không thể cùng về, trong lòng ai oán lắm. Lúc đến bến xe tiễn hai người, anh ân cần xách hộ hành lý của cô.

Lưu Lộ đương nhiên biết tiến triển mới nhất của hai người, nhưng vẫn là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến: “Anh Tiểu Vũ, anh quá đáng lắm nhé, chỉ biết cầm hộ Tiểu Vân, cô em họ là em trong mắt anh như không khí vậy.”

Lý Thiên Vũ biết Lưu Lộ đang trêu mình nhưng cũng xách hộ đồ của cô.

Chờ xe tới, Chu Tiểu Vân cùng Lưu Lộ lên xe, Lý Thiên Vũ cất kĩ đồ của hai người rồi xuống xe.

Sau khi xuống, anh đến hàng hoa quả gần đó mua ít quả đưa qua cửa sổ: “Tiểu Vân, trên đường đi em với Lưu Lộ ăn chuối tiêu nhé.”



Chu Tiểu Vân nhận lấy, thuận tay đưa cho Lưu Lộ.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong đó toát ra ý không nỡ xa rời. Lần này chia tay, hai tháng nữa mới gặp mặt.

Đang trong tình yêu cuồng nhiệt, hai người ước gì mỗi ngày ngấy cùng một chỗ, vừa nghĩ tới qua một thời gian dài không thể gặp nhau, trong lòng cả hai đều chua xót.

Xe từ từ lăn bánh, Lý Thiên Vũ liều mạng vẫy tay bên ngoài cửa sổ: “Tiểu Vân, nhớ viết thư cho anh.”

Chu Tiểu Vân đáp: “Vâng, anh cũng phải giữ gìn sức khỏe nha!”

Lưu Lộ ở bên cạnh lấy làm kỳ: “Trông hai người các cậu thân thiết này, phát triển nhanh quá nhỉ.” Mặt Chu Tiểu Vân hơi đỏ lên,

Lưu Lộ hiếu kỳ hỏi thăm: “Tiểu Vân, anh Tiểu Vũ rốt cuộc làm thế nào cưa đổ cậu? Nói tớ nghe một chút.”

Chu Tiểu Vân ban đầu không chịu nói, nhưng không chịu nổi Lưu Lộ bất khuất truy vấn đành phải thoáng tiết lộ một chút.

Lưu Lộ nghe xong khen anh họ mình hết lời.

Thật là có nghị lực, kiên nhẫn a!

Chu Tiểu Vân thấy Lưu Lộ cười hì hì cũng hỏi thăm chuyện của cô và Đại Bảo: “Lưu Lộ, cậu và anh tớ gần đây thế nào?”

Lần này đến phiên Lưu Lộ không được tự nhiên: “Không thế nào cả.”

Chu Tiểu Vân hứng thú: “Không thế nào là thế nào?”

Lưu Lộ không tình nguyện nói: “Anh cậu chỉ viết thư cho tớ, có lúc tớ cũng gửi thư hồi âm cho anh ấy. Bình thường anh ấy không có mấy cơ hội đến, chẳng như anh họ tớ năm ba bữa lại đến tìm cậu.”

A, lời này hình như nghe rất chua nha!

Chu Tiểu Vân cười, anh Đại Bảo à, xem ra hoa đào anh sắp tới rồi.

Nửa năm không gặp, Tiểu Bảo cao hơn nhiều.

Chu Tiểu Vân phát hiện giờ khi mình nhìn Tiểu Bảo phải ngẩng đầu: “Tiểu Bảo, bây giờ em rất cao nhỉ?”

Tiểu Bảo thấy chị nói vậy rất hài lòng: “Chị, hiện tại em đã 1m75. Đi thôi, chúng ta về nhà từ từ trò chuyện.”

Năm nay Tiểu Bảo thi đại học, lúc này đang ở nhà chờ điểm.

Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo gọi đến tổng đài tra điểm thi.

Tổng điểm của Tiểu Bảo vừa đủ đỗ nguyện vọng một đại học y khoa N. Thật là tin tốt đáng vui mừng. Nguyện vọng nhiều năm của thằng bé rốt cuộc trở thành sự thật.

Tiểu Bảo cầm thư trúng tuyển, xúc động không biết nên nói gì.

“Chị, em thi đỗ! Em đỗ rồi!” Tay Tiểu Bảo khẽ run lên.

Chu Tiểu Vân thật lòng cảm thấy vui mừng và tự hào vì em trai: “Tiểu Bảo, chúc mừng em, chị thật sự rất vui và tự hào vì em!”

Trên gương mặt Chu Quốc Cường cũng nở nụ cười kiêu ngạo.

Triệu Ngọc Trân vui quá bật khóc, không ngừng lau đi nước mắt.

Chu Tiểu Vân ôm Triệu Ngọc Trân: “Mẹ, Tiểu Bảo thi đỗ đại học là chuyện đại hỉ của nhà chúng ta, sao mẹ lại chảy nước mắt rồi?”

Triệu Ngọc Trân nói: “Mẹ thật sự rất vui mừng. Các con mỗi đứa đều có tiền đồ.” Nhìn con gái như hoa như ngọc, nhìn con trai khí vũ hiên ngang, còn cả Đại Bảo đang ở ngoài không về, trong lòng bà tràn đầy kiêu ngạo và tự hào.

Chuyện tiếp theo dĩ nhiên là vội vàng chuẩn bị hành lý cho Tiểu Bảo.

Chu Tiểu Vân và em đến thị trấn mua không ít đồ.

Nhị Nha một mặt vui mừng cho anh, về phương diện khác lại có một chút mất mát. Cô bé cảm khái nói: “Ai, anh cũng lên đại học. Chỉ còn lại em ở nhà một mình, bao giờ em mới trưởng thành và đi học đại học a!”

A? Lời kịch này sao nghe quen thế nhỉ?

Chu Tiểu Vân nhớ năm đó lúc Tiểu Bảo thi đậu cấp hai, Nhị Nha cũng cảm khái như thế không khỏi cười. Chu Chí Viễn nhà chú Ba cũng đỗ đại học, mặc dù tổng điểm không cao như Tiểu Bảo nhưng nguyện vọng một của Chu Chí Viễn cũng rất tốt.

Chú Ba thím Ba về nhà báo hỉ vẻ mặt đều tươi cười.

Bà nội nhìn nhìn Tiểu Bảo một hồi, một hồi lại nhìn nhìn Chu Chí Viễn, cảm giác hai cháu trai của mình đều ưu tú và đáng yêu.

Tống Minh Lệ ở trước mặt Triệu Ngọc Trân khen: “Chị hai, giờ em rất phục chị. Trước đây nhà chị đông đứa nhỏ ngày tháng gian nan nhất, nhưng bây giờ chị xem, đứa nào cũng giỏi giang. Đại Bảo không cần nói, Đại Nha đỗ vào đại học tốt nhất của tỉnh, mỗi học kỳ đều lấy học bổng, hiện tại Tiểu Bảo cũng đỗ, thật làm cho người ta hâm mộ a!”

Triệu Ngọc Trân được khen cười rạng rỡ: “Viễn Viễn nhà bọn em cũng rất tốt a, đi học đại học ở Bắc Kinh. Tương lai khẳng định có tiền đồ.”

Thẩm Hoa Phượng nghe hai chị em dâu khen lẫn nhau trong lòng rất không thoải mái.

Trong ba anh em, nhà chú Hai có hai sinh viên và một vận động viên, khỏi phải nói là sáng rọi nhất. Nhà chú Ba chỉ có một con cũng thi đỗ đại học. Trong mấy đứa con trai Chu Chí Hải nhà mình không có tiền đồ nhất, chưa nói đến không đỗ đại học, còn không chịu đi học lại, khăng khăng học sửa chữa ô tô. Sắp học hai năm còn chưa xuất sư, nghĩ tới đây lòng Thẩm Hoa Phượng tràn đầy không thoải mái.

Còn con gái Chu Tiểu Hà, tốt xấu gì làm giáo viên mầm non hiện tại ở trong thành có công ăn việc làm, tướng mạo vóc người đều rất tốt. Tìm đối tượng gì không được lại tìm một tiểu tử nghèo không có gì cả.

Thẩm Hoa Phượng càng nghĩ càng tức, cảm giác mình không ngóc đầu lên được trước mặt chị em dâu.

Tống Minh Lệ nhìn sắc mặt Thẩm Hoa Phượng không tốt hỏi: “Chị cả, chị làm sao vậy? Dường như sắc mặt chị không tốt lắm?”

Thẩm Hoa Phượng miễn cưỡng cười nói: “Không thể nào, chị rất khỏe! Tiểu Hà thường mua thực phẩm dinh dưỡng về để chị bồi bổ thân thể, giờ chị còn béo hơn hồi trước!”

Nhắc tới Chu Tiểu Hà Tống Minh Lệ nhớ tới chuyện này: “Chị cả, lần trước chị nhờ em tìm cho Tiểu Hà một đối tượng trong thị trấn. Đồng nghiệp của em giới thiệu cho em, nhà trai điều kiện rất tốt. Nhưng em đi tìm Tiểu Hà, con bé nói mình đã có bạn trai, không chịu đi xem mặt. Chuyện này là thế nào?”

Thẩm Hoa Phượng kinh ngạc: “Cái gì? Con bé chết tiệt này không đi xem mặt hả? Rõ ràng nó nói với chị đến gặp rồi, người ta không ưng nó.”

Tống Minh Lệ nhất thời hối hận mình lắm miệng. Chu Tiểu Hà lần này chắc chắn sẽ cãi nhau với mẹ.

Thẩm Hoa Phượng tức giận toàn thân phát run. Lại liên tưởng đến chuyện của Chu Chí Hải, bà tức không có chỗ trút giận.

Vì sao đứa nhỏ nhà người ta mỗi người đều ưu tú, còn con cái nhà mình suốt ngày làm mình phải bận tâm hả?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.