Một ngày nọ, đang ngủ trưa Chu Tiểu Vân nghe thấy Nhị Nha ở bên ngoài lớn tiếng gọi: “Chị, có người gửi thư cho chị này!”
Bị đánh thức Chu Tiểu Vân không tình nguyện mở mắt: “Ai gửi thế nhỉ?” Kỳ quái, nghỉ hè ở nhà ai sẽ viết thư cho mình, chẳng lẽ là bạn học đại học?
Nhị Nha cười hì hì đưa thư cho Chu Tiểu Vân: “Bên trên không có tên, em đoán là con trai nhá.”
Cô từ trên giường ngồi dậy, hiếu kỳ cầm lấy. Trên phong thư chỉ ghi địa chỉ người nhận, không viết nơi gửi và tên người gửi. Từ bề ngoài không nhận ra là ai gửi tới. Nhưng, hình như nét chữ này quen quen…
Trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, trái tim không tự chủ được nhảy dựng lên.
Chẳng lẽ, bức thư này là Lý Thiên Vũ viết?
Cô nhanh chóng mở ra, một bức thư kín chữ. Cô không khách khí đuổi Nhị Nha hiếu kỳ ra ngoài, đóng cửa lại, đọc một mình.
Nhị Nha bất mãn lầm bầm trước cửa: “Chị, chị hẹp hòi quá đi! Thư này còn em mang đến cho chị mà! Vừa thấy thư là đuổi em đi, thật là.”
Chu Tiểu Vân không để ý Nhị Nha ở bên ngoài oán giận, chăm chú đọc. Quả nhiên, đây là thư của Lý Thiên Vũ. Bởi vì lạc khoản cuối thư là chữ “Vũ”. Xem trong thư Lý Thiên Vũ viết gì nào!
“Tiểu Vân thân yêu, thấy thư như thấy người!
Hè năm nay tớ ở lại thành phố N này, không được cùng cậu về nhà tớ rất tiếc. Dường như đã lâu lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-moi-hanh-phuc-cua-chu-tieu-van/2442504/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.