Trong tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi của học sinh, Diệp Lan lấy lại tinh thần, cười đưa micro cho người chủ trì.
Cô nhìn các học sinh tràn trề sức sống trong lòng có một niềm vui sướng nói không nên lời. Thời khắc hạnh phúc nhất của giáo viên chắc là được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của các học sinh. Ngày thường các cô cậu học sinh nghịch ngợm ham chơi thích làm mấy chuyện lén lút giờ nhìn lại đều thấy đáng yêu hơn nhiều.
Cao Tòng Soái thấy mọi người đều lên bục biểu diễn cũng sốt ruột, ám chỉ Sở Đình Đình đẩy tiết mục của mình lên sớm hơn. Mọi người đều được lên bộc lộ bản sự, đương nhiên cậu cũng muốn được mát mặt một chút.
Sở Đình Đình cảm thấy nên nể mặt người bỏ tiền, bỏ công lại bận rộn như Cao Tòng Soái một chút, đẩy tiết mục của cậu vốn ở đằng sau lên phía trước.
Cao Tòng Soái dương dương đắc ý đi lên, đầu tiên là nói mấy lời vô ích: “Đã đến Nguyên Đán, mình đứng ở đây chúc mọi người Nguyên Đán vui vẻ, cơ thể khỏe mạnh, học tập tiến bộ…”
Phía dưới sớm có bạn học không khách khí hô lên: “Ít nói lời vô ích thôi, vào chính đề đi!” Chọc cả lớp cười vang.
Cao Tòng Soái bất mãn lườm tên nam sinh lên tiếng kia một cái, thì ra là Duyên Cổ Hạo có nhân duyên kém nhất! Nam sinh này cũng không có tật gì lớn, chỉ là há miệng ra thì chọc người khác ghét, tính tình có điểm kỳ dị, người khác không thích nghe cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-moi-hanh-phuc-cua-chu-tieu-van/2442304/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.