Về đến nhà mình, Chu Tiểu Vân chào tạm biệt mọi người, Chu Chí Hải cũng chuẩn bị về nhà làm bài tập.
Phùng Thiết Trụ không cam lòng trơ mắt nhìn Chu Tiểu Vân về, cái khó ló cái khôn nghĩ ra một chủ ý: “Chu Tiểu Vân, cậu đến làm bài với bọn tớ đi! Dù sao cậu cũng phải làm bài tập, không bằng làm cùng nhau vui hơn.”
Chu Tiểu Vân hơi khó xử: “Nhưng hằng ngày tớ phải giúp Tiểu Bảo làm bài. Tiểu Bảo năm nay lên lớp hai, có nhiều chỗ không hiểu cần tớ chỉ dẫn, anh Đại Bảo dù ở nhà cũng không có kiên nhẫn dạy em ấy học.”
Chu Chí Hải không đành lòng nhìn dáng vẻ tội nghiệp của bạn thân, nghĩ ra biện pháp chu toàn: “Thế này đi, cứ bảo cả Tiểu Bảo sang nhà tớ học luôn. Nhà tớ có một cái bàn lớn, đủ cho cả năm, sáu người ngồi.”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, nhìn ánh mắt tha thiết mong chờ của Phùng Thiết Trụ, “Xì” một tiếng bật cười: “Được rồi!”
Yes! Phùng Thiết Trụ thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Tối nay nhà Chu Chí Hải vô cùng náo nhiệt. Ở trung tâm nhà chính kê một cái bàn lớn, có một đống con nít ngồi túm tụm làm bài tập. Tiểu Bảo bám đuôi chị, chiếm ngay một chỗ cạnh cô. Chỗ kia thì bị Chu Tiểu Hà chiếm mất, lấy cớ là hai bạn nữ dễ trao đổi bài.
Phùng Thiết Trụ chậm một bước, bất đắc dĩ đành ngồi đối diện Chu Tiểu Vân, tự nhủ thầm vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy gương mặt đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-moi-hanh-phuc-cua-chu-tieu-van/2442052/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.