Chu Tiểu Vân rất hối hận ngày đó “một phút nông nổi” chơi đàn trong giờ nhạc, quả nhiên phiền phức cũng theo đó mà đến.
Các học sinh ban 1 đang học thể dục tranh thủ chạy ra ngó, đứng lố nhố bên ngoài phòng học. Cả đám nghển cổ vào trong nhìn. Càng về sau, học sinh kéo đến càng đông. Cô rất vất vả kiên trì đến lúc chuông hết tiết vang lên, lập tức về chỗ.
Chu Tiểu Vân hạ quyết tâm đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô chơi đàn accordion trước mặt bạn học. Có lẽ cô không thích quá nổi bật, vẫn là điệu thấp tốt hơn, ừh, sau này nhất định phải thu liễm một chút.
Ngược lại, Phương Văn Siêu rất đắc ý. Học trò cưng của anh có thể chơi đàn đệm hát thay anh, điều này tất nhiên khiến anh rất tự hào, ha ha ha ha… Vì thế sau này tiết nhạc ở lớp 4-2 có phân nửa do “nhạc công” Chu Tiểu Vân phụ trách chơi đàn accordion.
Chu Tiểu Vân không dám nói “Không” với lời nhờ vả của thầy, chỉ có thể âm thầm kêu khổ trong lòng. Aizz, ai bảo mình biết chơi đàn là do thầy dạy cơ chứ, mình đúng là số khổ mà.
Các học sinh rỉ tai nhau, rất nhanh, tất cả học sinh trong trường đều biết lớp 4-2 có một bạn nữ tên là Chu Tiểu Vân chơi đàn accordion rất hay, sau đó các thầy cô cũng biết. Đến giờ nhạc, cả giáo viên lớp khác không có tiết cũng đến góp vui, thực sự khiến Chu Tiểu Vân triệt để câm nín.
Hối hận, hối hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-moi-hanh-phuc-cua-chu-tieu-van/2442051/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.