"Hơn nữa, ai chê cười? Bau rất hâm mộ mà!" Tôn Ngũ Nương an cải trắng, trên mặt đắc ý dào dạt: 'Nhà ta là kiểu nhà gì? Bảo Nha Nhi là tiên sinh, được tú tài trấn trên mong đợi cầu thú. Nhị Lang đánh xe la, ai lên trần trên đầu phải ngồi xe của hắn. Nói xấu con? Nhị Lang sẽ không chở hãn!"
"Xem ngươi đắc ý như vậy kìa!" Đỗ Kim Hoa xệ mặt xuống nói. Tuy nàng nói chính là đúng, nhưng Đồ Kim Hoa không thích nghe: "Về sau Nhị Lang về đến nhà, ngươi rót chén nước đi? Còn để Kim Lai rót, hãn mới bao nhiêu tuổi? Ngươi là bà nương làm trang bài trí sao?"
Tôn Ngũ Nương nghe ra bà bà đau lòng cho nhỉ tử. Nếu là lúc trước, nàng nhất định sẽ cãi lại: "Kim Lai còn nhỏ sao? Sắp năm tuổi rồi! Hắn hiếu thuận phụ thân của hắn, sao không nên?"
Nhưng hiện tại không phải có tiểu cô tử sao, liếc mắt nhìn Trần Bảo Âm lang lặng ăn cơm một cái, nàng liên tục gật đâu: "Vâng, con nhở kỹ, ngày mai con chắc chăn để hắn vừa vào cửa sẽ uống chén nước ấm."
Không chỉ có như thế, nàng còn gắp một miếng cải trăng, đưa vào trong chén Trần Nhị Lang: "Nhị Lang, dùng bữal Dùng bữal"
Trần Nhị Lang "Phụt" cười ra tiếng.
Đô Kim Hoa không muốn nhìn, hai đòi nợ quỷ này, một người nguyện đánh một người nguyện nhận, coi như bà xen vào việc của người khác!
"Bảo Nha Nhi, dùng bữa." Đỗ Kim Hoa gắp đồ ăn cho khuê nữ.
"Vâng." Trần Bảo Âm im lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-moi-cua-thien-kim-hau-phu/3711795/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.