"Vâng vâng vâng." Nàng trả lời, nếu Đỗ Kim Hoa hiểu lâm, vậy để bà hiểu lầm như vậy trước đi, bằng không mình nói lý do không nên lời, lại kén cá chọn canh, bà càng phiền lòng.
Trời tối, Trần Nhị Lang mới trở về.
"Sao trở vê muộn như vậy?" Tôn Ngũ Nương đi đón trước, gân cổ lên hô to: "Có phải đi phong lưu khoái hoạt hay không?"
Trân Nhị Lang đang tháo xe la, phòng ở trong nhà sắp xây xong thì hắn đã đặt mua xong xe la, chờ phòng ở xây xong, lập tức mỗi ngày đi ra ngoài kéo xe, nghe vậy thì tức cười: "Trong túi ta có mấy đồng tiền? Ta phong lưu khoái hoạt?"
Hắn kéo xe một ngày, vận khí tốt kiếm hơn hai mươi mấy văn tiền. Vận khí không tốt, cũng chỉ bốn năm văn tiền.
Phong lưu khoái hoạt? Nhiều nhất hắn chỉ trộm mua cho mình bánh đường ăn!
"Vậy sao chàng trở vê muộn như vậy?" Tôn Ngũ Nương không bỏ qua, tiến lên đi lục túi tiền của hắn, lột ra đếm tiền.
Trân Nhị Lang dựa vào nàng, vừa về phòng, vừa kêu: "Kim Lai! Nhi tử ngoan! Rót cho phụ thân chén nước ấm!" Ngày mùa đông đánh xe, tay hắn đều bị đông lạnh rồi.
"Còn không phải trên đường gặp được họ Cố? Cũng không biết làm sao, thất hồn lạc phách, ta thấy hắn đều sắp rơi xuống mương ven đường đi, lo lắng hắn có sơ suất, nên đưa vào thành, vậy không phải chậm trễ sao?"
Đang nói, Kim Lai bưng chén vào, Trần Nhị Lang bàn tay to tiếp nhận chén, ừng ực ừng ực uống sạch sẽ, sau đó để chén xuống, cả người ngã vào trong lòng Kim Lai, đầu to đặt lên bụng Kim Lai: "Lạnh muốn chết! Lạnh muốn chết! Lỗ tai phụ thân đều muốn rớt! Làm ấm cho phụ thân đi!"
Kim Lai bị hắn cọ đến cười khanh khách không ngừng, tay nhỏ nóng hầm hap đi sờ lỗ tai của hắn.
"Tránh ra! Tránh ra Tôn Ngũ Nương một chân đá văng hắn: "Đừng khiến bụng Kim Lai bị lạnh! Chàng là nhân tinh phiên phức!"
Trân Nhị Lang đứng dậy, cười hắc hắc không ngừng, hỏi Kim Lai: "Kim Lai, con lạnh không?"
"Không lạnh!" Kim Lai lớn tiếng nói.
Tức giận đến Tôn Ngũ Nương đánh hắn: "Ta xen vào việc người khác đúng không? Đúng không?"
Ồn ào một trận, Tôn Ngũ Nương cầm theo túi tiên đi nhà chính: "Nương, mười ba văn tiền."
"Ừ" Đỗ Kim Hoa tiếp nhận, để sang bên cạnh: "Bảo Nha Nhị, ghi sổ."
Trần Bảo Âm lên tiếng: "Vâng."
"Thôi, cơm nước xong lại ghi." Đỗ Kim Hoa đi vòng: "Chỉ ít tiền như vậy, không sai được."
"Vâng." Trần Bảo Âm đáp. Trong nhà đồ ăn đã làm tốt, chờ Trân Nhị Lang trở về thôi.
Lúc này, người một nhà ngồi ở bên cạnh bàn, mành cỏ ở cửa ngăn cản gió lạnh, ánh sáng đèn dầu không lớn thắp sáng căn phòng, chiếu ra cải trắng hầm và cơm nóng hầm hap.
Trần Bảo Âm dạy học ở học đường, lương bổng của nàng đã phát xuống, sáu trăm cân gạo, Đỗ Kim Hoa vốn định giữ cho nàng đủ ăn, còn lại đổi thành tiền, bị Trần Bảo Âm từ chối: 'Không cần tiêu tiên mua gạo, người một nhà ăn thoải mái."
"Ăn thoải mái cái gì mà ăn thoải mái!" Đỗ Kim Hoa khiển trách: "Không dùng được nửa năm đều cho con ăn hết!"
Cuối cùng cầm một nửa đi đổi tiền, năm văn tiền một cân, đổi 1500 văn tiền, giữ cho Trần Bảo Âm. Còn lại một nửa, trong nhà cách mấy ngày ăn một bữa.
"Tức phụ lão nhị, vê sau ngươi bớt hô to gọi nhỏ lại" Đỗ Kim Hoa cần bát lên ăn hai miếng, nhìn về phía Tôn Ngũ Nương nói: "Nhị Lang là loại người này sao? Mỗi ngày ngươi to tiếng, khiến người nghe thấy sẽ chê cười!"
Bà dù ghét bỏ Trần Nhị Lang, vậy cũng là con ruột. Ở bên ngoài vất vả một ngày, về đến nhà còn bị thê tử ghét bỏ, Đỗ Kim Hoa nhìn không nổi.
"Hiện tại hắn cũng không dám." Tôn Ngũ Nương gắp một miếng cải trắng to: "Nhưng nếu cả ngày con không quản, ai biết ngày nào đó hắn sẽ dám?" Nam nhân mài! Phải quản! De khiến cho bọn ho biết, bà nương không phải ăn chay! Dám ở bên ngoài làm bay đánh gay chân!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]