Cũng đều là làm hương trà, vậy mà một bên thì phong hoa tuyết nguyệt, tao nhã lãng mạn, còn bên kia lại như thể Nghiêm Giám Sinh (*) sống lại – ông chủ Thường đúng là giữ vững hình tượng “gian thương tiêu chuẩn” rồi.
(*) là một nhân vật nổi tiếng trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc ‘Nho Lâm Ngoại Sử’ (儒林外史) của Ngô Kính Tử — tượng trưng cho người keo kiệt, bủn xỉn, tính toán từng chút.
Tống Đàm thì tò mò hỏi:
“Trà trong kho vẫn chưa bán hết sao?”
Ối giời ơi! Ông chủ Thường nào dễ bán thế được!
“Tôi đây là đang rèn thói quen tiêu dùng cho khách hàng, tất nhiên không thể muốn gì bán nấy rồi, đồ tốt tôi có, nhưng không dễ mà mua được. Thế mới khiến người ta thèm. Lâu dần, đến lần sau tôi tung sản phẩm mới ra, khỏi cần quảng cáo cũng tự nhiên hot thôi.”
Chiếc bàn tính trong đầu ông chủ Thường kêu lách cách vang dội, nếu bán theo nhu cầu người ta, lâu dần chẳng khác gì kẻ bán sỉ bán buôn sao? Chỉ có tạo ra nhu cầu, nâng cấp đẳng cấp, thời gian đủ lâu, thì chính mình mới trở thành người có tiếng trong vùng.
“Ví dụ như Hội thưởng rượu trắng mà tôi đang chuẩn bị ấy, nếu không phải cô chủ Tống không muốn mở rộng quy mô, thì chỉ dựa vào chuỗi sản nghiệp nhà cô, ở cả tỉnh Ninh này, nói gì mà chẳng có trọng lượng!”
Ông chủ Thường vừa cảm khái, vừa quen mồm than thở. Dù sao nhà họ Tống có quá nhiều thứ đáng tiếc vì tốt đến mức người ta phải tiếc, nên giờ anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943880/chuong-1451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.