Trương Yến Bình nhìn ba người họ chỉ đôi ba câu đã bàn xong kế hoạch đi đường, trong lòng vừa ghen tị vừa ngẩn người, trông như chẳng cần chuẩn bị gì, cũng chẳng phải lo nghĩ điều gì cả.
Nghĩ lại thì… đúng là chẳng có gì phải lo.
Lái xe 6–8 tiếng, hôm nay đi, tối nghỉ khách sạn, mai dạo vườn thú xong lại nghỉ ngơi rồi về, tổng cộng hai ngày, quá sức thoải mái!
Nhớ lại cảnh năm ngoái mình với Tần Quân hai “anh em cùng khổ” đi du lịch biển, đến giờ ngoài ký ức về cảnh biển bao la, trong đầu chỉ còn mỗi hai chữ to tướng: ăn không ngon!
Lần này, vấn đề ăn uống đương nhiên được Lục Xuyên đặc biệt ghi nhớ.
Anh nhìn mấy sọt cà rốt, bắp cải, măng tre... rồi cũng không nhắc Kiều Kiều rằng vườn thú thường không cho mang đồ ăn vào, mang đi đã, dùng được hay không thì tính sau.
Ngược lại, đồ ăn cho người thì thoải mái, chỉ cần có chỗ hâm nóng là xong. Anh ước lượng sơ rồi nói:
“Hai người thu xếp đồ dùng cá nhân đi, để anh chuẩn bị ít món ăn mang theo.”
Tống Đàm lập tức gật đầu:
“Chuẩn, mang nhiều một chút nhé!”
Ăn quen đồ nhà rồi, ra ngoài là thấy không hợp miệng liền. Lúc trước Kiều Kiều còn mê mẩn mấy suất ăn trẻ em của tiệm thức ăn nhanh, vậy mà sau chuyến đi thành phố năm ngoái, giờ chẳng buồn đụng tới nữa.
Dĩ nhiên, đồ ngoài ăn cũng chẳng sao, chỉ là không ngon!
Lục Xuyên gật đầu:
“Thế anh mang theo một hộp cơm, tới nơi xem có chỗ hấp cơm không.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943856/chuong-1427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.