Việc Ngô Lan “hào phóng” lần này, thật ra không phải là ngẫu nhiên.
Năm ngoái, nhà chỉ có 5 mẫu trà, trừ phần trà xuân quan trọng nhất thì các đợt còn lại đều do người nhà tự hái, có hay không có phúc lợi gì cũng chẳng quan trọng.
Nhưng năm nay thì khác rồi.
Chưa nói đến mười mấy mẫu trà của ông lão Lý mới tiếp quản, chỉ riêng 5 mẫu cũ, sau cả mùa đông được chăm bón kỹ càng, năm nay phát triển còn mạnh mẽ hơn hẳn trước đó.
Nhìn qua thì... sản lượng của đợt trà hè chắc chắn cũng sẽ không ít.
Việc chia trà xuân cho nhóm thanh niên là đề xuất của Trương Yến Bình, kiểu “ngàn vàng mua xương ngựa”, lần này tuyển người qua mạng, người ta từ xa xôi vạn dặm tìm đến, phải để lại ấn tượng tốt, cho người ta thấy rõ lợi ích.
Có như vậy, sau này có cần tuyển người từ xa nữa, thì ít nhất cũng có nhiều người chủ động hưởng ứng hơn.
Còn việc chia trà hè cho dân làng, lại vì một lý do khác, cũng chỉ để giữ người.
Ai từng hái trà hè đều biết, cái “khổ” của nó so với trà xuân đúng là... khác biệt hoàn toàn. Trà c.uân trả 50 một cân, mọi người còn tranh nhau làm, nhưng đến mùa nóng ba tháng hè, dù là dân làng cần tiền đến đâu cũng phải đắn đo.
Bởi vì, để đảm bảo sản lượng, ruộng trà luôn là nơi không có bóng râm.
Mùa hè nắng chói chang, ai chịu nổi cái nắng đó chứ? Dù chỉ hái sáng sớm hoặc chiều muộn, thì gió thổi cũng toàn là gió nóng, mồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943824/chuong-1395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.