So với vẻ hăm hở quyết tâm kiếm tiền của Lưu Liễu, những người đi hái trà chỉ để góp vui lại có phần thản nhiên hơn, Niên Tự, tay cầm cái giỏ mà còn lúng túng:
“Tôi thấy toàn là chị em đi hái trà, tôi là đàn ông con trai chen vào có hơi kỳ không…”
Anh Cắt Dạ Dày mặt không cảm xúc:
“Thế tôi không phải đàn ông à?”
Không chỉ anh ta, mà bên cạnh còn có bốn người đàn ông khác cũng xách giỏ theo. Ai cũng là đến đây để điều dưỡng sức khỏe, sao chỉ mỗi họ phải làm nền vậy chứ? Mọi người cùng trừng mắt nhìn Niên Tự, khiến anh ta nhất thời im bặt:
“Chủ yếu là… ở đây sống cũng thoải mái quá, mà kỹ thuật hái trà của tôi thì chẳng ra sao, giờ lại còn đòi đi kiếm tiền, cảm thấy hơi kỳ kỳ…”
Cũng đúng thôi, dù sao họ cũng chưa từng làm việc này bao giờ. Trà ở làng Vân Kiều có hương vị thanh nhẹ, trà xuân chủ yếu là búp non, chính là mấy chồi lá chưa bung ra ở đầu cành. Trong nhóm lại có người mập, ngón tay cũng ngắn mũm mĩm, nếu phải loay hoay trên ruộng trà cả buổi mà hái không được mấy cái thì…
Thì mất mặt lắm ấy.
Còn đang do dự, cô Tự Khảo đã xách giỏ lướt qua họ vù vù, vừa đi vừa chẳng buồn nể mặt:
“Làm gì mà nhùng nhằng thế. Bọn mình là đến làm công đấy nhé, người ta là chủ còn không chê bai gì tụi mình, các anh đã tự cảm thấy lép vế là sao?”
“Làm sao? Lúc đi làm mấy người cũng thiếu tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943823/chuong-1394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.