Chuyện ở tận ngàn dặm xa, nhà họ Tống chẳng quan tâm tẹo nào.
Lúc này, họ đang bận dọn món ăn.
Đội của Cẩu ca có mười một người ngồi kín một bàn. Ông chú Bảy đàng hoàng làm một mâm bốn món một canh, bưng lên bằng cái chậu sắt to đùng không chút hoa mỹ, nhìn chẳng có tý "đẳng cấp" nào.
Nhưng mà…
Ai cần đẳng cấp chứ? Cả đám cố gắng nhịn đến khi bên bàn của Tống Đàm bắt đầu ăn mới dám động đũa, đã là tột đỉnh đạo đức và lễ nghi rồi. Ai dè vừa mới động đũa, còn đang bị mùi thơm từ món ăn làm cho choáng váng, thì chiếc laptop để ngoài hành lang bất ngờ vang lên một tràng âm báo liên tiếp.
Trương Yến Bình vừa bưng chén lên đã ngơ ngác: “Dạo này có buôn bán gì đâu, ai lại nhắn tin hỏi hàng nữa chứ?”
Trong chớp mắt, anh ta quyết định: “Kệ đi, ăn trước đã.”
Dù sao thì, với kinh nghiệm mà nói, cứ ai nhắn tin liền một tràng như vậy thì chắc chắn là loại khách hàng khó chiều. Giống như hàng nhà bọn họ tốt như thế, có người đã giành mua được mà còn phải càm ràm, đánh giá xấu, rồi đòi hoàn tiền hay xin bao lì xì để đổi lấy đánh giá tốt.
Loại người đó, anh ta chẳng hề nhân nhượng: cấm chat, chặn tài khoản, làm một lèo từ A tới Z.
Giờ cũng thế!
Chỉ cần nghe tiếng tin nhắn dồn dập, Trương Yến Bình đã biết thể nào lát nữa cũng phải đau đầu xử lý, thế là anh ta bới liền hai thìa cơm cho vơi tức, vừa ăn vừa nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943820/chuong-1391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.