Phải công bằng rằng, ba con ch.ó Tống Đàm nhặt về, Ngũ Bảo, Lục Bảo, Thất Bảo, ngoại hình đều tệ.
Thậm chí vì nuôi thả tự nhiên, ăn uống đầy đủ, tuy khung xương chỉ cỡ trung bình, nhưng lông mượt bóng loáng, mỗi khi thè lưỡi thở hồng hộc, trông ngây ngô đáng yêu.
Chỉ là cái vẻ đáng yêu , kết hợp với vài dòng giới thiệu tính cách ngắn gọn của cô, càng khiến thấy… đáng yêu đến mức buồn .
Lục Xuyên cũng nhịn mà cong môi, cố nén để tổn thương lòng tự trọng của Thất Bảo.
…
“Khụ… khụ khụ, nó chỉ là một con ch.ó con mà, chó con thì cần gì năng lực cạnh tranh nơi công sở chứ?”
“ .” Tống Đàm cũng bất đắc dĩ:
“Cho nên mới phân về trông coi vườn đó.”
Đặc biệt bây giờ chỉ mới là vườn non, chẳng gì để mà trộm phá, đúng là nhiệm vụ phù hợp.
Thất Bảo thì đang thầm, thấy chủ tới chỗ mới là mừng rơn, kìm liền nhảy bổ lên.
Vì quá phấn khích, mấy bụi ngải non mà Tống Đàm và Lục Xuyên định hái nó đạp cho xẹp lép, hái nổi nữa.
Tống Đàm:
“… Anh thấy ? Em bảo mà.”
Lục Xuyên cái giỏ rỗng tuếch, lên:
“Không , hái bạch ngải , ngải non phía còn nhiều.”
Thao Dang
Anh đưa tay chỉ về phía , Thất Bảo thấy tay chỉ, lập tức hiểu lầm thành mệnh lệnh, lao thẳng đến theo hướng đó! Nó nhảy lên khí thế, móng vuốt thô kệch quét bay lá ngải trắng mấy mét, đúng là… hung mãnh dữ dội.
… giờ thì bạch ngải cũng tiêu luôn .
Lục Xuyên thật sự nhịn , bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943776/chuong-1347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.