Tống Đàm thầm nghĩ: xe này tôi đâu có mua để chở khách du lịch tham quan, là do người trong nhà đi mấy loại xe khác thấy bất tiện thôi.
Mà nói đi cũng phải nói lại, mấy chiếc xe điện du lịch này đúng là mua đáng đồng tiền.
Giờ trong nhà người đông, loại xe này chở người thì tiện phải biết, mà chỉ cần không đi xuống thị trấn, chạy loanh quanh mấy làng là ổn cả.
Từ sườn núi đá đến bãi sông, lúc mọi người làm việc cũng có thể dùng xe chở từng chuyến, chỉ là phần lớn dân trong làng đâu có cần, nhà nào chẳng có xe máy, họ quen tự mình lái hơn.
Từ nhà ra tới bãi sông phải vòng qua một vùng đất hoang của người khác, đạo diễn cứ quay trái quay phải suốt đường, vừa thấy một thửa ruộng cỏ dại cao hơn đầu người liền không kìm được mà cảm thán:
“Chỗ này mà diện tích rộng thêm tí thì quay phim tuyệt vời luôn!”
Tống Đàm bật cười: “Chuyện nhỏ thôi, giờ anh bảo muốn thuê vài thửa đất quanh đây, muốn gieo gì thì tùy anh chọn, nếu chỉ cần cỏ dại như này, một tháng là mọc um tùm ngay.”
Đạo diễn: …!!!
“Sao tôi không nghĩ ra chứ!”
Nói xong ông ta lại nhìn Tống Đàm đầy cảnh giác: “Mà giá đất không đắt chứ?”
Loại đất này thì làm gì mà đắt? Trong làng có mấy ai còn trồng trọt đâu? Mà nếu có trồng thì cũng là làm cho nhà cô.
Năm nay đỡ hơn chút, vì đa số người trong làng đều khai hoang đất nhà mình để trồng rau, chuẩn bị gieo cây giống, cộng thêm kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943735/chuong-1306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.