“Sao lại không được?”
Đạo diễn quýnh lên: “Chuyện này… chuyện này chúng ta có thể ký lại hợp đồng mà!”
“Năm ngoái chúng tôi quay một cảnh đè lên ruộng bắp của người ta, cũng tính theo giá bắp ủ chua đấy, 1500 tệ một mẫu cơ mà!”
“Cô yên tâm, đoàn phim bọn tôi là chính quy, bao nhiêu tiền thuê đến lúc đó sẽ báo cho bên sản xuất, có thể thương lượng mà.”
Vừa nói vừa thở dài tiếc nuối, bảo sao người ta còn trẻ tuổi mà đã gầy dựng được cơ nghiệp to thế này. Nhìn cái bản lĩnh này đi, chỉ hai chữ “không được” đã khiến họ lập tức đảo chiều thế lực bên A và bên B, trình độ mặc cả đúng là trên cơ hoàn toàn!
Nhưng ông ta càng thành khẩn bao nhiêu, Tống Đàm lại càng thản nhiên bấy nhiêu, còn mỉm cười nói:
“Xin lỗi, có lẽ khi ký hợp đồng lúc trước tôi nói không rõ. Thật ra tôi cũng không định cho thuê bãi sông, chỉ vì đó là phim của Lục Xuyên nên mới đồng ý.”
Nói chính xác hơn thì… là để hai homestay có thêm tí khách, nhất là chỗ của Trương Yến Bình.
Nhưng giờ homestay mới chỉ xong phần thô, theo tiến độ thì nhanh nhất cũng phải đến giữa tháng Tư mới hoàn thiện. Ký hợp đồng lúc này thì cô được lợi gì chứ? Đạo diễn lặng thinh.
Một lúc sau, ông ta lau mặt: “Cô cảm thấy khó nói giá phải không? Không sao, cô cứ ra giá đi, lát nữa tụi tôi lên núi xem cảnh. Miễn là khung cảnh phù hợp, phía tôi có thể quyết định.”
Quả là một người có lòng!
Chỉ dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943734/chuong-1305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.