Cô hạ quyết tâm:
“Thôi được, nếu anh nhất quyết nghỉ việc thì em tuyển người mới vậy!”
Trương Yến Bình lập tức hít vào một ngụm khí lạnh:
“Anh chỉ vì nể tình họ hàng nên khách sáo một chút, chờ em giữ lại vài câu… sao em có thể thẳng thừng đi tuyển người như vậy?!”
“Thời xưa đại thần dâng biểu từ quan, hoàng đế còn phải ba lần bốn lượt níu kéo, em chẳng chút lưu tình nào hết à?!”
Tống Đàm vô tội:
“Nhưng em thấy lương cũng không ít rồi mà… hơn nữa đâu có làm việc tay chân, chắc dễ tuyển lắm chứ?”
Câu này khiến Trương Yến Bình tức muốn nổ phổi.
Phải, anh ta không động tay động chân, nhưng lao động trí óc thì không thiếu tí nào! “Trông cửa hàng online là anh, trông livestream cũng là anh, thu bài cho Kiều Kiều, gửi quà cũng là anh… giờ còn phải đặt đồng phục, thống kê và sắp xếp khám sức khỏe… một tháng sáu bảy nghìn là nhiều lắm à?!”
Tống Đàm cố nhịn cười:
“Nhưng vừa nãy chẳng phải chính anh nói, ‘Cảm giác khi homestay hoạt động sẽ có nhiều việc lặt vặt, hay là nghỉ làm cho rồi’…”
Trương Yến Bình giận đùng đùng:
“Đó là lời khách sáo! Khách sáo hiểu không?!”
“Anh nghỉ việc để đi trông homestay làm gì? Giờ mỗi ngày anh đi vòng vòng công trường, lão Từ còn phải giải thích đi giải thích lại với mấy công nhân mới là nhà mình không phải xã hội đen thôn quê…”
“Homestay có chỗ cho anh thể hiện sao?”
Câu này nói ra mà nghe sao uất ức quá, làm ông chủ trông tiệm vừa chơi game nghe thì rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943718/chuong-1289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.