Cô lại ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Những ngọn đồi nhỏ và núi hoang gần đó đều thuộc về đất nhà mình, còn cái nơi mà Trương Yến Bình nói là có đỗ quyên vàng và nấm, muốn đến được thì phải đi theo đường mòn mất hơn một tiếng, sau đó còn phải leo thêm một đoạn núi nữa. Trong đó thì cành cây chằng chịt, cây bụi cây gỗ lớn nhỏ đan xen…
Dưới chân là lớp lá khô tích tụ nhiều năm, bên hông là những dây gai có gai nhọn quệt qua quệt lại, có khi là cành cây bật ngược lại… vả thẳng vào mặt.
Núi rừng tuy thú vị, nhưng chắc chắn không phải kiểu “thú vị” dành cho người mặc váy xoè to như Quách Đông.
Tống Đàm trầm mặc.
Trương Yến Bình à Trương Yến Bình, cái tính tình này mà còn có thể khiến bác sĩ Quách yêu được, không biết là mồ tổ nhà ai bốc khói đỏ đây…
Thanh Minh năm nay nhất định phải đốt thêm vài bó hương mới được.
“Nhưng như vậy đúng là bất tiện thật đó…”
Với mấy ngọn đồi nhỏ kiểu này thì mặc váy còn chấp nhận được, chỉ hơi phiền thôi, chú ý một chút là không sao.
Nhưng mấy chỗ rừng sâu kia thì…
“Không sao đâu,” bác sĩ Quách vô cùng tự tin:
“Lên rừng rồi tôi cởi váy ra đưa anh ấy mặc.”
Cô ta còn làm bộ làm tịch thở dài một hơi:
“Đỗ quyên vàng và nấm tuy đẹp, nhưng mà anh trai cô mặc váy chắc chắn còn đẹp hơn.”
Bữa cơm chó này nuốt vào mà dạ dày cũng quặn lên.
Không phải ghen tỵ đâu, là thật sự quặn ruột.
Thao Dang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943716/chuong-1287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.