Bữa sáng hôm đó quả thật ăn mất không ít thời gian.
Mà Trần Trì thì đã xới đến bát gà om khoai tây thứ ba rồi, đến mức đầu bếp Tuởng cũng phải bật cười: “Ăn đi! Ăn nhiều chút! Đừng để thừa!”
Tuy thừa thì cũng cho chó ăn, không gọi là phí, nhưng anh ta quen tính cũ, vẫn cảm thấy người ăn vào thì tốt hơn.
Chỉ là Kiều Kiều thì trố mắt nhìn: “Anh ăn được dữ vậy luôn đó hả!”
Trần Khê có hơi ngượng ngập, vì ở nhà, Trần Trì chưa từng được tự do thoải mái mà ăn một bữa như vậy. Giờ cậu ăn khỏe như thế, liệu có khiến người ta thấy… ham ăn quá không? Thế nhưng trẻ con thì không nghĩ sâu xa như vậy, chỉ thấy Kiều Kiều mắt sáng rực, có phần sùng bái: “Anh ăn còn nhiều hơn cả người nhà em nữa đó! Giỏi thật luôn!”
Trần Trì “a ùm” một tiếng ăn hết miếng khoai tây đã ngấm đầy nước thịt, lúc này cũng lắc lư đầu đầy đắc ý.
Ngược lại Trần Nguyên có chút cau mày: “Cậu ấy ở nhà có phải không được ăn no không? Đừng để cậu ấy ăn liền một hơi nhiều quá, dễ bị đầy bụng.”
Nghe vậy, Trần Khê cũng phản ứng lại, vội nói: “Trần Trì, ăn hết bát này là không ăn nữa đâu nha.”
“Dạ.” Trần Trì nắm c.h.ặ.t muỗng, nhìn chằm chằm vào phần cơm và đồ ăn còn lại trong khay, liền lặng lẽ ăn chậm lại.
Kiều Kiều thì lại há hốc miệng: “Thì ra anh còn có thể ăn được nữa hả…”
Thật là lợi hại quá!
Nhưng mà…
Cậu ghé sát qua thì thầm: “Bây giờ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943712/chuong-1283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.