Trần Khê nhìn sang, cũng sững lại.
Chỉ thấy trên khay cơm của Trần Trì chỉ có vài miếng khoai tây và hai cục thịt nhỏ.
Anh ta không khỏi quay sang nhìn em trai:
“Không phải em nói đói sao? Chỉ ăn có nhiêu đây thôi à?”
Trần Trì trước giờ chưa từng ăn uống kém như vậy.
Chỉ thấy cậu ta ngập ngừng một chút, rồi len lén nhìn xung quanh mới nhỏ giọng nói: “Nhưng mà ăn nhiều thịt quá, mẹ sẽ đánh em.”
Lúc này, Trần Khê và Trần Nguyên đều á khẩu.
Chỉ có Kiều Kiều thở dài, nghiêm túc nói: “Anh ngốc ghê! Sao không chạy đi chứ? Hơn nữa mẹ anh đâu có ở đây, sao mà đánh anh được?”
Nói rồi cậu lại bưng khay cơm, vẻ mặt hơi buồn:
“Mẹ em thì khác, bà không cho em chạy, còn lấy cành cây đánh em nữa.”
Vừa hay một chú bên cạnh ăn xong, nghe đến đó không nhịn được bật cười:
“Kiều Kiều à, cháu nói bậy nữa là chú méc mẹ cháu đó! Lúc nhỏ không nghe lời thì bà ấy mới lấy cành cây vụt cho mấy cái, chị cháu cũng bị đánh mà… lớn rồi có bị đánh nữa đâu?”
Kiều Kiều lèm bèm: “Cháu ngoan thế này, chị ngày nào cũng khen cháu, sao lúc nhỏ cháu có thể nghịch ngợm được chứ?”
“Nhất định là mẹ muốn đánh cháu thôi.”
Lúc này, ngay cả Trần Nguyên cũng bật cười.
Còn Trần Trì thì bưng khay đứng đó, đôi mắt sáng rực nhìn Kiều Kiều, đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Em giỏi thật đó!”
“Tất nhiên rồi!” Kiều Kiều ưỡn n.g.ự.c, lúc này liền múc cho cậu ta một vá thịt đầy ắp.
“Nè, để em múc cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943711/chuong-1282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.