Hơn 5 vạn đơn hàng lần này đã khiến cả nhà họ Tống, vốn im ắng suốt mùa đông, nay bừng tỉnh, nhộn nhịp hẳn lên.
Ngô Lan và Tống Tam Thành cũng không rảnh rỗi gì, gọi điện thoại báo cho hết mấy ông bà trong nhà xong thì cũng bắt đầu dán thùng luôn tại chỗ.
Mấy bác lớn tuổi trong làng tay chân chậm lắm, nếu hai người họ không gắng sức đẩy nhanh, thì đống hàng này đúng là không biết khi nào mới gửi xong.
Tống Hữu Đức và Vương Lệ Phân cũng lên núi ngay sau đó, thấy ai nấy đang bận rộn tấp nập, không nói một lời liền xách sọt gia nhập đội quân nhổ rau chân vịt.
Hai ông bà thật ra còn có kinh nghiệm hơn cả Trần Nguyên và nhóm bảo an nữa, chỉ cần đặt xẻng chéo xuống sát gốc rồi khẽ bật lên, cả cây rau đã được lấy ra nguyên vẹn.
Sau đó nhấc lá lên, vỗ vỗ vài cái, đất cát cơ bản cũng rơi hết.
Cứ thế, một nhát một cây, tốc độ không hề thua kém đám thanh niên, khiến Trần Nguyên và mấy người trẻ cảm nhận được ngay áp lực, cũng lặng lẽ tăng tốc.
Một lúc sau, bà ngoại đẩy ông ngoại lên núi, thấy tình hình như vậy thì không khỏi cảm thán:
“Rau chân vịt ngon như này, dù sao cũng gửi hàng mà, Đàm Đàm, con đừng quên gửi cho Tiểu Xuyên một phần nhé.”
“Con không quên đâu ạ.” Tống Đàm lúc này đang cùng Tiểu Trương dán đơn hàng, vừa nói vừa giơ xấp đơn lên lắc lắc:
“Thật ra cũng chẳng cần gửi đâu, chẳng bao lâu nữa anh ấy lại về rồi ạ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943696/chuong-1267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.