“Ngày nào cũng chỉ cần xúc phân bò là được rồi, việc này không cần trình độ học vấn gì cả, cứ làm là được.”
Được lắm!
Một câu nói chân thành như thế suýt chút nữa khiến Vân Đóa tức đến bật cười.
Sao cơ? Chỉ vì cô không học đại học, giờ đến việc xúc phân bò cũng phải được coi như là cơ hội quý báu à? Khó trách anh ta già đầu rồi mà chẳng nên trò trống gì, chắc hồi đi học toàn yêu đương chứ có học hành gì đâu… Xì!
Lông mày cô nhướn lên đầy khí thế, ánh mắt cũng hiện rõ sự khinh thường. Lúc này liền đứng bật dậy, lễ phép cúi người chào mọi người:
“Cảm ơn mọi người. Hôm nay thật sự khiến em tỉnh ngộ. Em nhất định sẽ học hành đàng hoàng! Cần học thì học, cần lấy bằng thì lấy bằng. Tương lai sẽ là em chọn việc, chứ không phải để việc chọn em!”
Cô ta tràn đầy khí thế, mặc kệ Ngô Lan giữ lại, chạy thẳng ra khỏi cửa.
Cả nhà họ Tống đều sững lại: Hả? Mới nói có mấy câu thôi, đã thức tỉnh rồi á?
Một lát sau, lại thấy Vân Đóa quay lại, rồi cẩn thận xách từng túi nấm trong giỏ lên:
“Em quên chưa nói với mọi người, thím ơi, cái này là nấm hoàng du, cái này là nấm kê tùng, cái này là nấm trân, còn cái này là trúc tôn…”
Chờ cô ta nói xong hết cách chế biến từng loại nấm, Ngô Lan mới xen vào được:
“Ấy… Vân Đóa à, sao không ở lại nói chuyện thêm chút nữa? Mới đó mà hết rồi?”
“Xong rồi ạ.” Vân Đóa đứng dậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943671/chuong-1242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.