Về câu hỏi đó, Vân Đóa cũng từng nghĩ tới, lúc này nghiêm túc trả lời:
“Chỉ cần ở đâu có một căn nhà trọ, mấy vạn là được rồi, có công việc, có tay nghề là sống được.”
Người đi ra từ núi sâu luôn rất thực tế, nếu không có mục tiêu rõ ràng, cô ta cũng chẳng cãi nhau với chị mình lâu đến thế.
Tống Đàm gật đầu:
“Yêu cầu cũng đơn giản đấy. Vậy thì em bỏ học tới chỗ chị làm đi. Miễn là việc gì cũng làm, mỗi ngày làm mười hai, mười ba tiếng, nói không chừng một tháng kiếm được tám ngàn đó!”
Vân Đóa còn chưa kịp phản ứng với lời nói kia, đã bị con số tám ngàn kia hấp dẫn:
“Thật sự có tám ngàn ạ?”
Lục Xuyên đứng bên cạnh nhìn Tống Đàm ba hoa chích choè, không nhịn được lại liếc qua Vân Đóa một cái.
Đây chính là tác hại của việc ít đọc sách.
Chỉ cần lái sang một chút thôi là cô ta đã bị dẫn dắt theo suy nghĩ khác rồi.
Anh theo thói quen âm thầm bổ sung lý lịch nhân vật cho Vân Đóa trong đầu:
Một cô gái từ vùng núi khó khăn vất vả mới có cơ hội đi học đại học: có chút thiên phú, nhưng chắc chắn thời gian đầu không có điều kiện tiếp cận tri thức, nền tảng thiếu hụt.
Đàm Đàm chỉ cần thay đổi một góc độ là kéo cô ta đi theo ngay: thông minh thì có, nhưng tầm nhìn hạn hẹp, lại vô cùng tự tin vào bản thân, chỉ tin vào suy nghĩ của chính mình.
Anh khẽ nhếch môi, rồi chọn vài hạt dẻ cười bắt đầu bóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943670/chuong-1241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.