Mọi người vừa rút hết vào trong, lúc này Lục Xuyên không còn vẻ ngượng ngùng nữa, chủ động bước lên một bước, đưa bó hướng dương trong lòng ra:
“Bó hoa này rất hợp với bộ đồ em đang mặc. Em mặc thế này, nhìn rất đẹp.”
Anh chăm chú nhìn Tống Đàm, rõ ràng mới xa nhau hơn nửa tháng, vậy mà lại có cảm giác như đã rất rất lâu rồi.
Anh định nói, nhìn em như vậy… dễ thương lắm.
Nhưng nghĩ một chút, lại lặng lẽ giấu niềm vui đó vào tận trong lòng.
Tống Đàm cũng bật cười, cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, trong mắt tràn ngập niềm vui:
“Đây là hướng dương ánh trăng mà anh thích nhất đúng không? Vừa hay năm nay em sẽ trồng thật nhiều thật nhiều cho anh.”
Cô duỗi tay ra với Lục Xuyên: “Mặc ít như vậy, anh không lạnh à?”
Lục Xuyên mím môi: “Cũng ổn, trên đường ngồi xe suốt.”
Chưa dứt lời, tay đã bị Tống Đàm kéo lấy:
“Vào nhà đi, em bảo Kiều Kiều múc cho anh chén cháo, ăn c.uốn giá đỗ hay bánh hành chấm tương ớt xanh?”
Sự lãng mạn trắng muốt như tuyết mùa xuân cứ thế nhẹ nhàng hoà vào nhịp sống mộc mạc giản dị thường ngày, Lục Xuyên kéo vali theo bước chân cô, nghiêm túc lựa chọn:
“Cả hai món đều muốn ăn.”
Thao Dang
Vào đến nhà, cả gia đình đã ngồi đầy trong phòng khách, ngay cả bà ngoại vốn nói đi nhóm bếp cũng đẩy xe lăn ông ngoại quay lại.
Vừa nhìn thấy Lục Xuyên, bà ngoại lập tức trầm trồ:
“Ôi trời ơi, tôi đã bảo mắt nhìn người của tôi không sai mà! Tiểu Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943661/chuong-1232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.