Suốt bao năm qua, Tống Đại Phương đã bao giờ thấy Tống Tam Thành như vậy đâu? Lần trước dù có đập vỡ kính xe đi nữa thì cũng không đến mức này, đâu có đáng sợ thế này chứ!
Mà mọi người trong sân thì khí thế hừng hực, nhỡ đâu không kìm được mà xông lên đánh ông ta, lỡ xảy ra chuyện thì…
Thế là gây án thật rồi còn gì!
Ông ta cứng mặt lại.
Tuy quay đầu bỏ chạy lúc này đúng là có hơi mất mặt, trước mắt thì như thấy núi vàng mà không đào được, trong lòng cũng cực kỳ khó chịu.
Nhưng liếc mắt nhìn cái ti vi vẫn còn đang được Mao Lệ ôm trong lòng, chẳng hiểu sao, ông ta lại cảm thấy… có chút an ủi mơ hồ.
Thôi vậy.
Mặc dù mùng Một năm nay không gặt hái được tí tin vui nào, nhưng ít ra cái ti vi này cũng không rơi vào tay bọn họ.
Quay đầu tìm cách đem tặng cho Hồng Mai là được.
Lúc đó cô ấy mà có hợp tác gì với nhà bên kia, thì mình hợp tác với Hồng Mai là xong… cơ hội phát tài vẫn còn đó!
Gió lạnh quất mạnh vào mặt theo từng nhịp xe chạy vù vù, hai vợ chồng khoác áo lông cừu dày cộm mà vẫn run lập cập trong cái lạnh đầu xuân rét mướt.
…
Bên này, mọi người lần lượt tản ra từng nhóm nhỏ, còn Chu Thiên Vũ thì vẫn dày mặt đứng trong sân nhà cười khì khì, mắt thì liên tục liếc về phía bếp, mặt đầy mong đợi.
Nhưng hôm nay, không ai trong nhà họ Tống ghét anh ta cả, chỉ có ông ngoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943658/chuong-1229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.