Người ta nói, ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của mình.
Vì danh tiếng của Ngô Linh, ngay dịp Tết thế này còn phải tới nhà Ngô Lan làm phiền, thật ra mợ Hai cũng thấy không thoải mái lắm.
Giờ tận mắt thấy Ngô Lôi mặt lạnh như tiền lôi người từ tầng ba xuống, Ngô Linh thì lết lết cái chân, kéo vali đi theo, lòng mợ Hai càng sốt ruột muốn về nhà cho nhanh.
Tống Tam Thành cứ đi sát phía sau chiếc xe mới rửa sáng nay, trơ mắt nhìn Ngô Lôi khởi động, không quên dặn dò:
“Lôi Lôi à, lái xe nhớ chậm một chút đấy nhé!”
Ngô Linh đóng cửa xe lại, liếc sang Tống Tam Thành, không khỏi cảm động:
“Dượng yên tâm đi! Anh con lái xe chắc tay lắm! Không sao đâu ạ!”
Tống Tam Thành liếc cô ta một cái, trong bụng nghĩ: giữa đêm thế này, đừng có mà phóng nhanh làm xước xe tôi, không thì đau lòng c.h.ế.t mất.
Với cả, nói là mượn xe giá 200 đồng, mà tiền thì vào tay Tống Đàm, chẳng thấy đưa cho ôn một xu! Thế là bị bóc lột công khai rồi!
Ngô Lan còn đang cố giữ mợ Hai lại, nhưng c.uối cùng là bà ngoại lên tiếng:
“Thôi thôi, để họ về đi. Tết nhất mà, chị dâu con đang muốn dạy dỗ con cái, ở đây lại không tiện.”
Nghe thế thì Ngô Lan cũng không nói được gì nữa.
Đúng là, lần này Ngô Linh chia tay dứt khoát thật, nhưng con cái thì vẫn cần dạy rõ ràng mới được.
Nửa đêm rồi, c.uối cùng lại là Tống Đàm tự lái xe đưa họ về, khiến mợ Hai càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943651/chuong-1222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.