Trên đời này chẳng có con ch.ó nào có thể chống đỡ nổi sự tán dương chân thành của Kiều Kiều, ít nhất hiện tại Đại Vương đã lâng lâng đến choáng váng, gánh nặng trên vai quá lớn rồi!
Nó hạnh phúc đến mức suýt nữa ngất đi vì sung sướng.
Lúc này, nó lắc lắc mình, như một dã thú không tên đang chậm rãi di chuyển trong khu rừng đen ngòm, sau đó há miệng, phát ra một tiếng sủa có lực uy h.i.ế.p cực mạnh.
“Gâu!!!”
Nhưng trùng vào tiếng sủa đó, lại là một tiếng hét chói tai, gần như rách cả cổ họng của một người đàn ông:
“A a a a a!!!”
“c.ung Tâm… Ái da!”
Kiều Kiều giật mình quay lại nhìn, chỉ thấy trong khu rừng đen kịt phía trước, một ánh đèn pin đang chiếu loạng choạng từ sườn núi rơi xuống, còn một bóng người đàn ông thì loạng choạng, hoảng loạn tháo chạy xuống núi trong bộ dạng cực kỳ chật vật.
Trong bụi cỏ, Đại Vương tò mò khịt khịt mũi.
Ở phía trước bụi cỏ, Ngô Linh vẫn còn ngơ ngác ngồi bệt trên đất, hồi lâu không lấy lại được tinh thần.
Chỉ nghe thấy Kiều Kiều ngơ ngác hỏi bóng người mờ mờ phía trước:
“Chị Linh Linh, hai người đang làm gì thế ạ?”
Ngô Linh “ái da” một tiếng:
“Kiều Kiều, mau lại đỡ chị một chút, chị ngã đau xương cụt quá!”
Kiều Kiều vội vã chạy đến, còn hỏi:
“Thật sự đau lắm à? Hay để em cõng chị nhé?”
“Không cần đâu.”
Ngô Linh nhăn nhó xoa eo với m.ô.n.g, lúc này nghiến răng nghiến lợi nói:
“Quả nhiên chị em nói đúng! Nhưng vẫn chưa đủ toàn diện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943650/chuong-1221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.