Miệng bác sĩ Quách, một khi nhanh mồm nhanh miệng thì cũng chẳng thua gì Tống Đàm.
Lúc này cô ta bảo hai cô bé nằm song song trên giường, áo len chẳng cần vén lên, chỉ nhẹ nhàng xác định đúng huyệt vị là bắt đầu xoa bóp luôn.
Ban đầu tụi nhỏ còn rên rỉ vài tiếng, nhưng sau đó nét mặt dần dần trở nên thư giãn, khiến A Y Cổ Lệ cũng bắt đầu thấy hứng thú:
“Xoa xong thì tiêu hóa hết luôn, bụng rỗng lại hả chị?”
Quách Đông cười: “Làm gì có thần kỳ vậy được? Chủ yếu là giúp tụi nhỏ đỡ đầy bụng, dễ chịu hơn, tiêu hóa nhanh hơn một chút thôi.”
Cô ta nhìn thấu luôn suy nghĩ của A Y Cổ Lệ: “Hai nhóc này ăn quá no, nhưng chưa đến mức nghiêm trọng. Mà nếu tôi xoa xong rồi về nhà lại ăn tiếp như hổ đói, thì dĩ nhiên không ổn rồi.”
Rồi lại dặn Tống Đàm: “Trưa nay chỉ cho ăn một chén nhỏ thôi, giữa bữa không cho ăn gì hết.”
Cô ta còn lạ gì cái tính “xấu xa” của Tống Đàm nữa? Con trai ông chú Bảy về, nhà này liền bày toàn món ngon để dụ dỗ người ta.
Biết rõ người ta giờ có vợ có con, không thể thường xuyên về được, bên này cứ bày món ngon ra trêu ngươi, chủ yếu là để khiến người ta tiếc nuối và nhung nhớ, đúng không?
Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt đã có một loại ăn ý đầy tinh quái.
Nhưng mà…
Thao Dang
“Không đúng rồi.”
Tống Đàm bỗng nhớ ra một chuyện:
“Tôi nhớ lúc ông chú Bảy mới về đây làm việc, có gửi cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943627/chuong-1198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.