Ông chú Bảy xách theo một túi đầy bánh bao trắng tinh, mềm thơm mùi sữa bò, cùng bà thím Bảy lững thững đi dưới ánh đèn đường không mấy sáng sủa trở về nhà mình.
So với nhà Tống Đàm rộn ràng náo nhiệt, căn nhà cũ mấy chục năm của ông, vừa bước vào sân đã cảm thấy một luồng khí lạnh phả ra.
Sân tối om, trống rỗng, ngay cả cái đèn dưới hành lang cũng vẫn là bóng đèn dây tóc cũ kỹ ngày xưa.
Hai ông bà lập tức im bặt.
Chờ đến khi ông chú Bảy vào bếp kéo dây đèn lên, ánh sáng vàng vọt chiếu lên gian bếp nhỏ bé, ông khựng lại một chút, mới nhớ ra bánh bao nên được bỏ vào tủ lạnh.
Mà tủ lạnh thì để ở phòng khách.
Bà thím Bảy thở dài: “Căn nhà này mấy chục năm rồi, cũng nên dỡ đi thôi.”
“Ờ ha,” ông chú Bảy cũng ngậm ngùi: “Chỉ là nghĩ đến cái tuổi này còn phải xây nhà mới, trong lòng cứ thấy gượng gạo.”
“Gượng gì mà gượng?” Bà thím Bảy lầm bầm: “Ở thành phố, ông thấy ở đó không có đất trồng trọt. Mà về đây cũng có thấy ông trồng gì đâu. Căn nhà to như vậy, chỉ có hai người sống, tối về mà chẳng có tí hơi người nào cả.”
Xây một cái nhà nhỏ mới, chỉ hai ông bà ở cũng không thấy trống trải, mà lại tụ khí. Mùa đông đặt cái lò sưởi trong phòng, tối về tiện tay quăng ít củi khô vào là ấm áp ngay.
Chứ như bây giờ, sân thì tối om, trong nhà cũng tối om. Người già thì ngủ nông, hay đi vệ sinh, cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943623/chuong-1194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.