Ông chủ Thường hí hửng đi theo Tống Đàm ra đến bờ ao.
Đi được một đoạn, người trong làng đến giúp việc cũng dần tụ lại. Chỉ là anh ta càng nhìn càng thấy sai sai, sao ai nấy đều mặc đồ bảo hộ đầy đủ, mà mỗi người chỉ cầm mỗi cái vợt lưới thôi vậy? Anh ta sững người, vội quay sang Tống Đàm hỏi:
“c.uối năm rồi mà cô không vét ao à?”
“Không.” Tống Đàm thản nhiên đáp, “Mùa hè đã bán một đợt rồi, cá lớn gần như đã vớt xong, giờ chỉ còn mấy con thả bổ sung. Có lớn lắm đâu? Không vớt thì cứ để nó tiếp tục lớn, không cần thiết phải vét ao đâu.”
Vét ao còn phải xả nước, mà chờ nước dâng lên lại cũng phải đợi đến mùa xuân, mất cả tháng trời chậm trễ quá trình sinh trưởng của cá giống, chi bằng cứ giăng lưới mà bắt thôi!
Ông chủ Thường có chút ỉu xìu: “Không vét ao thì kiểu gì cũng bắt hụt kha khá… Ít ra cũng hụt mất một phần năm ấy chứ.”
Nhưng khó khăn lắm mới khiến Tống Đàm chịu bán cá cho mình, giờ anh ta nào dám ý kiến to, chỉ lầm bầm vài câu rồi vội chen lên phía trước:
“Để cháu giúp bác giăng lưới nha!”
…
Cùng lúc đó, cháu trai lớn của lão Triệu, Triệu Hải Cường, cũng lái xe vào làng, hôm nay sẽ thu nốt đợt c.uối cùng của lứa cải thảo và củ cải.
So với hai chiếc xe đông lạnh chở thủy sản bên nhà Tống Đàm, bên này vẫn là kiểu “tiền mặt trao tay” rõ ràng khiến người dân trong làng chú ý nhiều hơn.
Lần trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943606/chuong-1177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.