Ngô Lan vừa định hỏi gì đó, thì bên ngoài đường đã vang lên tiếng gầm rú của xe máy.
Mọi người theo phản xạ ngẩng đầu nhìn ra, chỉ thấy trên con đường lớn trước cửa, một bóng người quen thuộc đang phóng xe vòng qua rặng trúc, chẳng mấy chốc đã dừng ngay bên sân nhà.
Ngô Lan “ôi chao” một tiếng: “Sao đứa nhỏ này chạy xe mà không đội mũ cũng không đeo găng thế kia!”
Trời lạnh cắt da cắt thịt, tuyết trên đường vẫn chưa tan hết, gò má của Điền Dã bị gió thổi đến đỏ bừng, hai bàn tay càng đỏ tấy, sưng vù, cứng đơ như bọc băng khi buông khỏi tay lái, hai mắt cũng đỏ hoe:
“Chị!” – giọng cậu khàn khàn gọi một tiếng, sau đó bị gió lạnh sặc vào ho liên tục, mọi người vội vàng đẩy đẩy kéo kéo đưa cậu vào nhà, Điền Điềm mắt cũng đỏ hoe, vội rót một cốc nước nóng đưa tới.
Nhưng Điền Dã lại không nhận lấy cốc nước, trái lại gấp gáp nói:
“Chị, chị đừng nghe lời cha mẹ mình!”
“Sau này em có bản lĩnh hay không là chuyện của em, chị muốn sống sao thì cứ sống vậy, em không cần chị phải chịu trách nhiệm! Em cũng không phải là gánh nặng của chị!”
Trong lòng mọi người chợt lộp bộp một tiếng.
Nghe ý này… sao mâu thuẫn hình như không nằm ở nhà Tiểu Tôn? Tống Đàm khẽ liếc mắt ra hiệu cho TIểu Tôn.
Tiểu Tôn cũng rất bất đắc dĩ.
Anh ta đã chuẩn bị đủ mọi tình huống, kể cả trường hợp tệ nhất là cãi nhau to với người nhà. Ai ngờ chưa tới lượt anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943602/chuong-1173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.