Còn một hướng khác để phát triển nông thôn, người dân làng có nghề truyền thống đặc sắc nào không? Hai mươi năm đầu cắm đầu cày c.uốc trên đất vàng, hai mươi năm sau gùi hành lý đi làm thuê khắp nước… thì còn nghề truyền thống nào có thể chịu nổi sự mai một như thế?
Cùng lắm thì biết đan chiếu, đan giỏ, làm chút mộc, làm thợ hồ, đó là toàn bộ những kỹ năng họ còn giữ được.
Bà Đường nhìn bí thư Tiểu Chúc, nói:
“Nếu không có đặc sắc, dù có làm đường cũng không giữ được người. Muốn phát triển thì hiện tại cách duy nhất là nhờ Tiểu Tống c.ung cấp giống rau ngon.”
“Bà con dù là bán lẻ, bán sỉ hay hút khách từ vùng lân cận lái xe đến mua, cách nào cũng được cả.”
Hiện nay người ta ngày càng chú trọng đến chuyện ăn uống, chuyện lái xe vài tiếng đồng hồ chỉ để ăn một bữa cũng không phải hiếm.
Tuy mua rau không đến mức cần làm thế, nhưng nếu một vùng nào đó có tiếng là rau sạch, rau ngon, thì chỉ cần nắm chắc lợi thế ấy, tương lai chắc chắn không thiếu đầu ra.
Bí thư Tiểu Chúc trầm ngâm:
“Nếu thật sự làm được theo quy mô, hoàn toàn có thể làm một số hoạt động thu hút như bán vé mười tệ cho khách tự vào vườn hái rau chẳng hạn.”
Giai đoạn đầu có thể xin một ít trợ cấp từ cấp thị trấn, nhưng chỉ cần dân làng nắm bắt được khái niệm này, thì về sau người quay về làng sẽ ngày càng nhiều hơn.
Khi người trẻ kiếm được tiền, số người muốn về làng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943595/chuong-1166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.