Bí thư Tiểu Chúc đi một cách rất dứt khoát, còn Lý Phú Cường thì lòng như lửa đốt… Cái giá đó chắc được chứ nhỉ? Nếu thật sự lấy được 40 vạn… à không, 30 vạn cũng được, chỉ cần có 30 vạn là đi rước ngay một chiếc xe ra hồn, số còn lại thì hùn vốn với mấy anh em mở cửa tiệm.
Đàn ông con trai, cũng phải có sự nghiệp của riêng mình, phải làm ông chủ chứ!
Mấy hôm trước bạn bè còn bảo đầu tư mở quán lẩu, giờ buôn bán đồ ăn kiếm được lắm, chắc ăn được!
Lỡ đâu không mặc cả mà người ta đưa thật 40 vạn, thế thì chiếc xe kia là rước thẳng bằng tiền mặt!
Trong đầu ông ta đã tính toán đủ đường, tiền còn chưa cầm mà kế hoạch tiêu xài đã xếp hàng hết rồi.
Bên cạnh, ông cụ vẫn lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại, suốt cả buổi cứ khăng khăng không nên bán đất, không nên bán nhà… Được thôi, giờ không gọi là “bán”, gọi là “chuyển nhượng”, nhưng mà bản chất cũng đâu khác gì bán, sau này thì hoàn toàn không liên quan gì tới mình nữa.
Nhưng mà…
“Cha lải nhải gì mãi thế? Đây không phải là bán, nhà nước cũng đâu cho bán, mình chỉ chuyển nhượng thôi, giống như cái đồi chè nhà mình, 30 năm sau người ta cũng không lấy được, vẫn là của mình chứ sao?”
“Cái gì cũng không cho bán, mười mấy mẫu đồi chè, thêm hơn trăm mẫu núi hoang, cộng lại cũng gần 150 mẫu, thế mấy năm nay kiếm được đồng nào chưa?”
“Tôi không phải trả tiền nhà à? Cháu ông không phải học thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943594/chuong-1165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.