10 giờ sáng, nhìn thấy độ kiên nhẫn của ông chú Bảy đã cạn sạch, bếp là lãnh địa của ông, có thể tạm thời nhường cho Lục Xuyên, nhưng người ta cũng phải biết điều chút chứ.
“Đinh!” - lò nướng vang lên một tiếng báo hiệu.
Lục Xuyên đeo găng tay cách nhiệt, nhanh chóng lấy khay bánh ra, còn chưa kịp đặt lên mặt bàn thì Ông chú Bảy đã sốt ruột giục giã:
“Xong chưa? Vẫn chưa xong à? Bên ngoài chẻ củi cũng xong cả rồi, làm cái bánh thôi mà còn chưa xong, màu mè bày vẽ, lề mề quá đấy.”
Lục Xuyên vẫn nhã nhặn: “Xào chà bông tốn chút thời gian ạ. Nhưng con làm dư ra rồi, đã bọc nilon cẩn thận để một bên, sau này ông chú Bảy nấu ăn có thể dùng.”
Ông chú Bảy hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ khinh thường: “Đồ Tây với đồ Tàu gì…”
Ông còn đang làu bàu, thì bà thím Bảy đã “hừm hừm” một tiếng: “Tây với chẳng Tàu, ông suốt ngày nói dễ, cái bánh bông lan tôi cũng chưa thấy ông làm cho tôi ăn lần nào!”
Bà cười hiền hậu nhìn Lục Xuyên. Ở quê đã gần một năm, giờ đây khuôn mặt bà hồng hào, tinh thần phấn chấn, khác hẳn hình ảnh một người già cô đơn ở thành phố đến cái tivi cũng chẳng rành.
Lúc này nụ cười của bà cũng đầy ấm áp: “Tay nghề của Tiểu Lục giỏi thật đấy, bánh c.uộn còn chưa làm xong mà nhìn đã đẹp thế rồi… lát nữa nhớ cho ta ăn một miếng, ta già rồi, thích ăn mấy thứ mềm mềm thế này.”
Ông chú Bảy lập tức xẹp xuống, ậm ừ: “Mễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943575/chuong-1146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.