Ông cha lập tức tối sầm mặt lại: “Hai đứa... hai đứa ở bên nhau từ khi nào thế?!”
Tống Đàm buông tay Lục Xuyên ra, Lục Xuyên ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng vẻ mất mát, nhưng thấy cô đã chuyển sang khoác lấy tay Tống Tam Thành: “Vừa nãy thôi. Trước bữa ăn.”
Tống Tam Thành nghe vậy càng thêm sửng sốt: “Cậu ấy mới đến có mấy hôm đâu! Mới hai ngày chứ mấy!”
Nói xong lại sực nhớ, Lục Xuyên không chỉ là bạn trai của Tống Đàm, mà còn là khách quý của nhà họ Tống, lúc này đành bất lực nhếch môi, nặn ra một nụ cười gượng gạo với Lục Xuyên.
Còn Lục Xuyên thì đã nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống đất, sắc mặt chợt trở nên tái nhợt.
Tim anh đập thình thịch, dồn dập mà vô lực, như thể nơi c.uối mạch m.á.u bị treo lủng lẳng một quả cân nặng trịch, khiến đến cả hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Vì anh chợt nhận ra rằng, tình cảm giữa anh và Tống Đàm… thật sự đến quá nhanh.
Anh vẫn nhớ rõ, lần đầu tiên gặp mặt, trong tuyết rơi đầy trời ở thủ đô, ánh mắt của Tống Đàm sáng trong, không hề có dấu hiệu gì của rung động.
Còn bản thân anh...
Lục Xuyên nhếch môi, đúng là như Tống Đàm nói, phải xác định rõ mối quan hệ thì anh mới dám bộc lộ tình cảm. Nếu buộc phải nói...
Thì có lẽ chính là sáng nay.
Thật sự, quá nhanh rồi.
Sự tiếp nhận của Tống Đàm quá mức nhanh gọn, như cơn mưa giông ập đến không một tiếng động, khiến anh còn chưa kịp suy nghĩ gì.
Ngay sau đó, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-song-lam-nong-cua-tong-dam/3943561/chuong-1132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.